Ấn Thương đưa tay giải huyệt đạo cho Thu Địch Phỉ, sau đó như có điều suy nghĩ nói “ ngươi đừng nên cao hứng quá sớm, đi gặp hoàng thượng, chưa chắc đã là chuyện tốt”
Thu Địch Phỉ cảm thấy lời của Ấn Thương không chút hảo tâm nên nhịn không được mà cãi lại “ không cắt được ngón tay của ta nên trong lòng không thấy thoải mái phải không?” còn trù ta, thật là xấu.
Ấn Thương liếc Thu Địch Phỉ một cái, không muốn cãi nhau với nàng mà mang nàng theo công công rời đi.
Thu Địch Phỉ đi qua mấy lượt hành lang gấp khúc, nương theo ánh trăng, lặng lẽ đánh giá từng ngọn cỏ gốc cây, trong lòng thầm nghĩ: hoàn cảnh nơi này thật tốt, rõ ràng là đường hành lang có thể làm thẳng tắp mắc chi lại làm uốn éo loạn cào cào như vậy? xem ra không phải Lăng quốc có tiền, tiêu xài phung phí mà chẳng qua người của Lăng quốc quá rảnh, không có việc gì làm nên vẽ vời lung tung.
Đi tới, đi tới, Thu Địch Phỉ đột nhiên hỏi Ấn Thương bên cạnh “ không phải phủ đệ của vương gia đều phải dựng bên ngoài cung sao? sao phủ của vương gia ngươi lại thiết lập trong hoàng cung?”
Ấn Thương rất có trách nhiệm chủ nhà, nhiệt tình giải đáp “ bởi vì Hoa vương gia chúng ta còn chưa lấy vương phi, đợi khi nào người thành gia lập thất thì sẽ chuyển ra phủ đệ ngoài hoàng cung”
Thu Địch Phỉ trong lòng thầm nghĩ: xem ra vương gia nhà ngươi miệng còn hôi sữa ah, thê tử còn chưa có nữa kìa…
Cùng với tỷ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-dao-vi-lieu-quan-tam-tuy/216353/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.