Vài lần suýt nữa nhận sai, nhưng Sumitobi vẫn được Yukimura chỉ đường thuận lợi về tới nhà. Sumitobi cảm thấy mình cũng thật buồn cười, về nhà mình mà còn cần người khác
chỉ đường...
Nhưng hôm nay xem như trường hợp đặc biệt, cả đầu đều là Takasugi Shinsaku, Okita Soji, Tokugawa Ieyasu v.v..., nhận sai đường cũng là bình thường! Sumitobi tìm lý do cho mình như thế.
Đứng ở cửa nhà Sumitobi, Yukimura nhìn thấy sự mệt nhọc chợt lóe mà qua trên gương mặt Sumitobi, nhíu nhíu mày, Yukimura xoay người nói với cô: "Buổi tối đọc sách không nên đọc quá muộn, nên sớm nghỉ ngơi một chút"
"Ừ..." Sumitobi gật gật đầu, vẫy vẫy tay với Yukimura xem như tạm biệt, chuẩn bị đi mở cửa.
"Sumitobi!" Yukimura cũng không có đi ngay, mà là hít sâu một hơi, đột nhiên gọi tên
của cô, làm cho Sumitobi đang chuẩn bị cắm chìa khóa mở cửa bỗng ngẩn ra, cái chìa khóa
trực tiếp rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Sumitobi quay đầu lại, ngơ ngác nhìn về phía Yukimura. Anh... vừa rồi... gọi là
Sumitobi, mà không phải Watanabe...
Chú ý tới Sumitobi khiếp sợ, mặt Yukimura bất giác nóng lên, xấu hổ hơi quay mặt ho khan hai tiếng, Yukimura giải thích: "Khụ khụ... Giống như buổi sáng hôm nay vậy, lúc cậu và Watanabe-kouhai đi với nhau, tớ gọi Watanabe thì chẳng phải là phân không rõ sao? Thế này thì sẽ không sai nữa rồi..."
Định thần lại, Sumitobi gật gật đầu, thì ra là như vậy! Sumitobi tỏ vẻ hiểu.
Ngay tại lúc Yukimura mừng thầm vì về sau có thể gọi thẳng tên Sumitobi, Sumitobi
cũng mở miệng nói: "Vậy về sau tớ cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-dien/2221202/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.