Gió từ mặt sông thổi tới phả qua bên tai, Văn Vũ Lạc khẽ rụt cổ lại, nhưng vì cằm bị Từ Vân Khoát giữ trong tay, hơi thở của cô vẫn kề rất gần anh.
Lời anh nói mang theo một sự mê hoặc, Văn Vũ Lạc nắm chặt vạt áo anh, nghe xong lời anh, đôi môi khẽ hé mở. Từ Vân Khoát vẫn luôn nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm và đặc quánh. Vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại,
hương vị nếm được cũng là thứ anh cực kỳ yêu thích. Một người lạnh lùng, nhưng ở trước mặt anh, thực ra lại có một mặt rất ngoan ngoãn.
Cô không phải đối với ai cũng giữ vẻ xa cách và đề phòng, anh sẽ bảo vệ mặt mềm mại đó của cô.
Hơi thở xâm nhập vào khoang miệng, tạo nên một sự va chạm nóng bỏng. Văn Vũ Lạc như cảm nhận được một ngọn lửa, cơ thể bị ôm chặt hơn. Cô bị Từ Vân Khoát quấn quýt, m.út lấy, mọi thứ xung quanh như biến thành một thế giới khác.
Giờ phút này, chỉ có họ.
Bí ẩn, lại tràn đầy sức hấp dẫn, một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Sóng trên mặt sông cuộn trào, một chiếc du thuyền khổng lồ lướt qua, phát ra tiếng nổ vang dội.
Làm những chuyện điên rồ mà lãng mạn ở bến Thượng Hải, màn đêm dần trở nên sâu hơn.
Trang Tiện lại gọi cho Từ Vân Khoát một cuộc nữa. Anh ta có vẻ không biết mệt, có lẽ vì chuyện Từ Vân Khoát thoát kiếp độc thân là một tin
quá đỗi mới mẻ. Các bài đăng trên diễn đàn trường cứ nối tiếp nhau, Từ Vân Khoát cũng chẳng buồn xóa nữa. Đám bạn của anh tuy đã xem hết các bài đăng, có cả ảnh của Văn Vũ Lạc trên đó, nhưng vẫn muốn được gặp người thật.
Từ Vân Khoát véo nhẹ má Văn Vũ Lạc, hỏi cô: “Có hứng thú đi gặp đám bạn của anh không?”
“Bây giờ sao ạ?” Văn Vũ Lạc hỏi.
“Ừm.” Từ Vân Khoát nhìn cô, “Nếu em không muốn thì thôi.”
“Không phải ngày mai anh còn phải về Yến Thành sao?” Văn Vũ Lạc nói, “Chúng ta vẫn nên về sớm nghỉ ngơi đi. Em về trường, anh về nhà.”
Cô nhớ Từ Vân Khoát đã nói, anh đặt vé máy bay lúc 8 giờ sáng mai, ít nhất phải đến sân bay lúc 7 giờ để qua cửa an ninh và làm thủ tục ký gửi.
Hơn nữa, cô cũng phải về ký túc xá để đọc trước kịch bản cho buổi làm thêm ngày mai, và còn muốn ôn lại bài vở.
“Được, nghe em.” Từ Vân Khoát nhìn cô, rồi cúi xuống hôn lên môi cô.
Ánh mắt cô theo bản năng liếc sang bên cạnh. Vì xung quanh vẫn còn người khác, du khách ở bến Thượng Hải rất đông, Văn Vũ Lạc cũng không phải hoàn toàn không để ý đến ánh mắt người khác. Bất chợt, cô bắt gặp một bóng người.
Bóng người đó cao lớn, thẳng tắp, mặc một bộ vest đen. Dáng vẻ từ phía sau trông lạnh lùng và thờ ơ. Người đó đi đến bên một chiếc Rolls-
Royce Cullinan, tài xế mở cửa ghế sau cho ông ta, người đàn ông khom lưng chui vào trong xe.
Văn Vũ Lạc thu lại tầm mắt.
“Sao vậy?” Nhận thấy sắc mặt cô có gì đó không đúng, Từ Vân Khoát hỏi.
Không muốn nhắc đến người đó, Văn Vũ Lạc nói: “Không có gì, anh đưa em về trường đi.”
Từ Vân Khoát đưa tay xoa tóc cô, “Ừm.”
Văn Vũ Lạc để anh nắm tay dắt đến chiếc mô tô màu đỏ đang đậu bên đường. Cô chủ động vươn tay lấy chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ nhỏ hơn.
Từ Vân Khoát nhìn cô, lấy chiếc mũ từ tay cô rồi tự mình đội lên cho cô.
Mũ bảo hiểm trùm xuống che kín cả khuôn mặt, cũng che đi một phần ánh đèn neon bên ngoài.
Chiếc Cullinan màu đen vừa lúc lướt qua, người đàn ông ngồi ở ghế sau hướng mắt ra ngoài cửa sổ, bắt gặp bóng dáng của Từ Vân Khoát.
Anh đang giúp một cô gái đứng trước mặt mình đội mũ bảo hiểm.
Chiếc mô tô màu đỏ thật bắt mắt. Ở tuổi của họ, đúng là lúc tràn đầy sức sống.
Ninh Minh Quyết khẽ nheo mắt.
“Ninh tổng, hình như vừa rồi tôi thấy cậu ấm nhà họ Từ.” Lý Hiền Nguyên, trợ lý ngồi ở ghế phụ, lên tiếng.
Ninh Minh Quyết nhàn nhạt ừ một tiếng, “Tôi cũng thấy rồi.” Đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn rất nổi bật.
Cũng không hổ là đứa trẻ được cả hai nhà họ Từ và họ Khúc bồi dưỡng.
“Trông như là đưa bạn gái ra bến Thượng Hải chơi.” Lý Hiền Nguyên nói.
Ninh Minh Quyết suy nghĩ một chút, rồi nói với Lý Hiền Nguyên: “Nếu thằng bé này Quốc Khánh không về Yến Thành, cậu liên lạc với Tiểu Duệ, bảo nó gọi người về nhà ăn một bữa cơm.”
Mấy năm nay, Lý Hiền Nguyên ngoài việc là trợ lý kiêm thư ký của Ninh Minh Quyết, cũng gần như là quản gia trong nhà. Ninh Minh Quyết trời sinh tính đa nghi, rất nhiều người khác ông ta dùng không thuận tay, thường thì việc lớn việc nhỏ, đều giao cho Lý Hiền Nguyên làm.
“Vâng Ninh tổng, tôi sẽ nói với cậu Duệ.”
Về đến ký túc xá, Văn Vũ Lạc rửa mặt xong, ngồi ở bàn học lật xem kịch bản mang về từ tiệm. Đây cũng là một kịch bản lớn, có tổng cộng sáu nhân vật, chơi hết ít nhất cũng phải bốn tiếng.
Tốc độ đọc của Văn Vũ Lạc tương đối nhanh. Một kịch bản như vậy, cô chỉ mất hai mươi phút là có thể đọc lướt xong lần đầu. Chỉ có điều kịch bản hôm nay lại liên quan đến một con thủy quỷ trong giếng cổ. Cô cau mày đọc xong kịch bản, sau đó còn phải phân tích từng chứng cứ và các chi tiết gây án của hung thủ. “Ong” một tiếng, điện thoại rung lên.
Văn Vũ Lạc giật mình.
Cô day day thái dương, cảm thấy có lẽ nên để sáng mai dậy sớm xem tiếp, việc này không nhất thiết phải làm ngay trong đêm. Cô khép kịch bản lại.
Cầm điện thoại lên, là tin nhắn từ Từ Vân Khoát. X: [Anh về đến nhà rồi.]
Trong ký túc xá tĩnh lặng, nhưng bên ngoài gió đang thổi khá lớn, mấy bộ quần áo phơi trên ban công bị thổi bay qua bay lại.
Văn Vũ Lạc nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện với Từ Vân Khoát một lúc, rồi bấm vào màn hình, gọi video cho anh.
Rất nhanh bên kia đã bắt máy.
“Hửm?” Giọng người đàn ông trầm thấp, nghe như một món quà dành cho đôi tai.
“Sao vậy, mới xa nhau chưa bao lâu đã nhớ anh rồi à?” Văn Vũ Lạc không phủ nhận, “Vâng…”
“Anh vừa về đến nhà sao?”
Từ Vân Khoát nhìn cô qua màn hình, “Đúng vậy, vừa về đến nhà.”
Trong tay anh còn cầm một chùm chìa khóa xe, ném lên nóc tủ giày ở huyền quan, sau đó có lẽ là đang thay giày.
Màn hình rung lắc, anh thay giày xong, lười biếng đi lên lầu hai.
Tối qua lúc Từ Vân Khoát gọi video cho cô là đang ở trong phòng ngủ. Hôm nay cô gọi cho anh, thì anh mới vừa về nhà. Trên đường từ lầu một lên lầu hai, qua khung hình nhỏ của màn hình, Văn Vũ Lạc lờ mờ thấy
được một phần trang trí trong nhà anh.
Dường như là một căn nhà rất lớn, trang trí đơn giản nhưng trông rất đắt tiền.
Hơn nữa đây chỉ là nhà của anh ở Minh Thành, trong khi anh thực chất là người Yến Thành.
“Là thật sự nhớ anh,” “Hay là có chuyện gì?”
Với tính cách lạnh lùng của Văn Vũ Lạc, không có chuyện gì chắc sẽ không chủ động gọi cho anh, Từ Vân Khoát hỏi.
Anh đã vào phòng ngủ, ngồi xuống một chiếc sofa.
“Không có gì,” Văn Vũ Lạc gãi nhẹ viền ốp điện thoại, dịch ly nước lại gần, dựa điện thoại vào đó. Màn hình lùi ra xa hơn một chút, nhưng gương mặt cô dưới ánh đèn ống trong ký túc xá vẫn đẹp đến lạ thường. Cô nói: “Em muốn đọc sách luật dân sự một lúc, mình cứ để video thế này được không?”
Từ Vân Khoát qua màn hình nhìn cô kỹ hơn, “Dĩ nhiên là được,” “Cứ để vậy đi.”
Cô gái bên kia đứng dậy, dường như muốn lấy một cuốn sách trên giá. Cô đã thay đồ ngủ, là một bộ đồ in hình quả cherry rất đáng yêu, có chút tương phản với vẻ ngoài yêu diễm, lộng lẫy của cô.
Lấy sách xong, cô lại ngồi vào ghế, nhìn anh qua màn hình rồi nói: “Anh cứ làm việc của anh, nhưng đừng tắt video.”
Cảm giác được dựa dẫm và cần đến này khiến Từ Vân Khoát có chút lâng lâng. Anh nhếch môi, “Được,”
“Bạn trai không tắt đâu.”
Để video trò chuyện với Văn Vũ Lạc trong lúc cô đọc sách, Từ Vân Khoát cũng tìm một chỗ đặt điện thoại xuống rồi đứng dậy đi tắm.
Người trên màn hình đã đi rồi, nhưng video không tắt, vẫn có thể thấy một phần khung cảnh phòng ngủ bên đó.
Không biết Từ Vân Khoát có cố ý hay không, hướng camera quay đúng vào con gấu trúc béo trên giường.
Con gấu trúc mặt tròn vo, mắt đen lay láy, trông ngây thơ, thật thà. Chỉ cần cuộc gọi video vẫn còn, cô cảm thấy rất an tâm.
Không còn cái cảm giác nghi thần nghi quỷ, tự mình suy diễn nữa.
Văn Vũ Lạc quay đầu nhìn ra ngoài ban công, bấm ngòi bút bi rồi cúi đầu tiếp tục ôn bài.
Bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng động từ đầu bên kia video, là tiếng Từ Vân Khoát đang tắm trong phòng tắm.
Một dòng nước ào ào chảy.
Đêm nay, Văn Vũ Lạc lại ngủ trong lúc đang gọi điện với Từ Vân Khoát. Đêm trước cũng vậy.
Chỉ khác là đêm trước Văn Vũ Lạc có chút mất ngủ, phải nghe thấy tiếng ngáy của Từ Vân Khoát mới dần dần chìm vào giấc ngủ. Đêm nay
thì cô lại ngủ trước anh.
Ánh trăng ngoài cửa sổ lấp ló qua kẽ lá.
Hôm sau là thứ bảy, 8 giờ sáng Từ Vân Khoát lên máy bay đi Yến Thành. Văn Vũ Lạc dậy từ sớm, ở lại ký túc xá đọc cho thông suốt kịch bản tối qua chưa hiểu hết.
Hai ngày nghỉ Từ Vân Khoát không ở Minh Thành, Văn Vũ Lạc làm thêm ở tiệm board game. Từ sáng đến tối, một ngày cô có thể dẫn ba đến bốn kịch bản dài.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh thoáng chốc đã kết thúc, trường Minh Đại lại trở nên náo nhiệt, sinh viên về quê nghỉ lễ lần lượt quay lại trường.
Ba cô bạn cùng phòng của Văn Vũ Lạc cũng đã trở về. Buổi tối Văn Vũ Lạc không còn gọi điện cùng Từ Vân Khoát nữa, nhưng vì anh cũng đã về trường, thời gian gặp mặt trở nên nhiều hơn.
Buổi sáng, nếu cả Từ Vân Khoát và Văn Vũ Lạc có tiết sớm, anh sẽ lái chiếc mô tô màu đỏ đến đón cô đi học.
Chuyện hai người yêu nhau, từ trong kỳ nghỉ đã lan truyền khắp trường. Văn Vũ Lạc cũng vì vậy mà trở thành người nổi tiếng trong trường.
Cô vào siêu thị của trường mua đồ cũng nghe thấy có người bàn tán về mình.
Những người biết cô trong trường, dường như chỉ trong vài ngày, đã trở nên ở đâu cũng có.
Hôm nay, vào buổi chiều không có tiết, Văn Vũ Lạc tham gia một buổi đọc sách.
Là để kiếm điểm thực hành. Tham gia nhiều buổi đọc sách, các buổi tọa đàm do trường tổ chức, cùng một số hoạt đ.ộng t.ình nguyện, đủ bảy lần là có thể nhận được 1 điểm thực hành. Mỗi học kỳ có nhiệm vụ kiếm 2 điểm thực hành.
Buổi đọc sách này do một giảng viên khoa triết học tổ chức, đọc những cuốn sách liên quan đến triết học, thảo luận những vấn đề triết học.
Buổi đọc sách không phân biệt chuyên ngành, chỉ cần đăng ký là có thể tham gia. Buổi này tương đối nhỏ, được tổ chức trong một phòng họp, chỉ có một chiếc bàn tròn dài, đủ cho bảy, tám người ngồi.
Giáo sư Khương của khoa triết học ngồi ở đầu bàn.
Văn Vũ Lạc đến tương đối sớm. Sau khi vào phòng họp, cô nhận cuốn sách sẽ thảo luận hôm nay từ chỗ giáo sư, rồi ngồi vào vị trí nghiêm túc đọc.
Dần dần, phòng họp gần như đã kín chỗ, chỉ còn lại một chiếc ghế trống bên phải cô.
“Bốn giờ rưỡi rồi, hình như vẫn còn một bạn chưa đến. Chúng ta không đợi nữa, bắt đầu thôi.” Khương Phượng Linh mở cuốn sách trong tay.
Văn Vũ Lạc lấy một cuốn sổ tay từ trong cặp ra.
“Xin lỗi ạ!” Một cô gái búi tóc củ tỏi vừa bước vào cửa, thở hổn hển lên tiếng, “Xin lỗi giáo sư Khương, em đến muộn.”
“Bên ngoài trời mưa, trên đường kẹt xe…”
Khương Phượng Linh ngẩng đầu nhìn cô gái, thái độ khá khoan dung, “Em từ ngoài trường chạy đến à?”
“Vâng ạ…” Cô gái đáp, “Hôm nay em chỉ có một tiết, học xong là về nhà, ai ngờ lại nhớ ra hôm nay có đăng ký buổi đọc sách…”
Khương Phượng Linh cười một tiếng, “Không sao, mau vào đi, chúng tôi cũng vừa mới bắt đầu thôi.”
Cô gái búi tóc gật đầu, vội vàng đeo cặp đi vào. Cô ấy lập tức sững sờ, ánh mắt dừng lại trên người Văn Vũ Lạc.
Văn Vũ Lạc cũng đang nhìn cô.
Lúc này, chỉ còn lại chiếc ghế trống duy nhất bên phải Văn Vũ Lạc.
Cô gái búi tóc do dự một chút, rồi đi qua, kéo chiếc ghế trống đó ra và ngồi xuống.
Bên ngoài, mưa đang lớn dần, tí tách, tí tách.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.