Văn Vũ Lạc đang ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, còn tưởng rằng đó là ảo giác, hoặc là một cảnh trong mơ. Mộc Tử Nhiên lại gọi thêm vài tiếng nữa, Văn Vũ Lạc mới mơ màng tỉnh lại.
“Đại thần gửi thuốc đến cho cậu này, mau xuống giường uống thuốc hạ sốt rồi ngủ tiếp đi.” Mộc Tử Nhiên nói.
Chung Tuyết đã ở trên giường, cô tắm trước Mộc Tử Nhiên, không nhịn được mà thò đầu ra khỏi rèm, “Ai đưa đến vậy? Không thể nào là chính đại thần được chứ? Anh ấy nói anh ấy đang ở Duật Thành, không có ở trường mà.”
Cô ấy vô cùng tò mò, vừa rồi cô ấy đeo tai nghe chơi game, một ván vừa kết thúc, tai nghe yên tĩnh trở lại, mới nghe thấy Mộc Tử Nhiên đang gọi Văn Vũ Lạc, trước đó cô ấy không hề biết có người gõ cửa phòng.
“Một bạn nữ, tớ không quen. Bạn ấy nói lúc vào ký túc xá, có một bạn nam gọi bạn ấy lại nhờ giúp. Người đó nói là bạn của Từ Vân Khoát.” Mộc Tử Nhiên kể.
“Chu đáo quá, đại thần nhà chúng ta đúng là quá chu đáo!!” Chung Tuyết cảm thán.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Văn Vũ Lạc đã kéo cơ thể có phần nặng nề của mình chậm rãi bò xuống giường. Mộc Tử Nhiên đặt túi
thuốc lên bàn học của cô. Quả thật là một túi thuốc rất lớn, có chút khoa trương. Văn Vũ Lạc đi qua, mở túi nilon ra, bên trong được chia thành nhiều túi nhỏ. Một túi đựng riêng thuốc hạ sốt, còn có một hộp miếng dán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-ke-tong-mac-quy/2807125/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.