Văn Vũ Lạc cũng không quay đầu lại, cứ thế rời khỏi thư viện.
Bên trong thư viện có máy sưởi, bước vào là một luồng khí ấm áp, nhưng khi bước ra lần nữa, gió lạnh bên ngoài lại ùa vào người.
Trong phút chốc, cô tỉnh táo hơn không ít.
Văn Vũ Lạc có chút hối hận, lẽ ra cô nên tiếp tục đứng đó chờ. Họ không thể nói chuyện mãi được.
Có lẽ chỉ cần đợi thêm một lát, Ninh Uyển Quân sẽ rời đi, và sau đó cô sẽ bước đến chỗ Từ Vân Khoát.
Cả trường biết anh là bạn trai của cô.
Tại sao cô phải vì Ninh Uyển Quân nói chuyện với anh mà không vui chứ?
Ninh Minh Duệ và Từ Vân Khoát học cùng khoa, lại là bạn bè. Ninh Uyển Quân lại là cháu gái của Ninh Minh Duệ. Việc Ninh Uyển Quân và Từ Vân Khoát quen biết nhau là chuyện rất bình thường. Gặp nhau ở thư viện nói vài câu cũng là bình thường.
Không thể nào vì Từ Vân Khoát yêu đương với cô mà anh phải vạch rõ ranh giới với nhà họ Ninh.
Cô cũng không muốn yêu cầu Từ Vân Khoát phải làm như vậy.
Văn Vũ Lạc lấy điện thoại từ trong túi áo ra, định nhắn tin cho Từ Vân Khoát.
Nhưng lại chần chừ mãi không biết soạn cái gì.
Ánh mắt lướt qua thời gian trên màn hình điện thoại, bây giờ là 8 giờ 40. Thôi vậy, không làm phiền anh đi cùng cô đến bệnh viện nữa.
Văn Vũ Lạc bước nhanh xuống bậc thềm, lại quét một chiếc xe đạp công cộng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-ke-tong-mac-quy/2807129/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.