Editor: Sakura Trang
Kinh qua hơn nửa tháng điều dưỡng, thân thể của Mộ Dung Hiên đã tốt, trên mặt tái nhợt dần dần khôi phục huyết sắc. Tần Ẩn cũng theo đó sống lại, lần nữa trở về hình tượng Tần tam công tử ấm áp ôn hòa trước kia. Tâm của Tần lão tướng quân rốt cục thả lại trong bụng.
Bên này Tần Ẩn đút Mộ Dung Hiên uống xong thuốc, hàm tình nhìn hắn, như là lần nữa nhặt lại bảo vật trân quý nhất thế gian, không dám dời ánh mắt phút chốc.
Mộ Dung Hiên bị nhìn chằm chằm gương mặt nóng lên, “Tần ca, ngươi nhìn ta như vậy để làm chi?”
“Hiên nhi, ta Tần Ẩn không cho phép người bên ngoài động ngươi mảy may, người thương ngươi ta nhất định khiến hắn trả giá thật lớn.” Trong ánh mắt thân thành tha thiết tràn ngập vô tận hối hận, nhìn Mộ Dung Hiên trận trận yêu thương, hiểu hắn cùng hắn, sao nhẫn tâm lại để cho hắn lưng đeo càng nhiều hơn cực khổ.
Nhếch khóe miệng, dùng dáng tươi cười trước sau như một, giọng nói ôn nhu, Tần ca, không có chuyện gì, đều đi qua đi, sau đó lại cẩn thận một chút là được, cũng sẽ tốt, ta và hài tử sẽ vẫn cùng của ngươi.”
Ôm hắn vào trong ngực, cảm thụ được bụng của hắn ấm áp, Mộ Dung Hiên một chút một chút vuốt, an ủi Tần Ẩn.
“Được rồi, Mặc nhi đâu? Thế nào vẫn không gặp hắn?” Tần Ẩn chợt rời khỏi ôm ấp, “Hắn ··· hắn đi tìm vô căn thảo đi ··· “
“Cái gì? Ngươi làm sao có thể khiến hắn đi cái loại địa phương đó,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-nhiem/2023731/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.