“Ừ, ngươi nên cố lên. 
” Trương Trường Ngôn tiếp tục không kiên nhẫn ứng phó. 
Hắn hiện tại chỉ muốn quay về phủ Thừa tướng, không muốn nghe Dung Chiêu kể khổ. 
Dung Chiêu: "Trương huynh nói là huynh đệ của ta, ta cũng tín nhiệm Trương huynh, cho nên mới tìm Trương huynh giúp đỡ. 
”Trương Trường Ngôn thuận miệng: "Ừ, ta nên giúp đỡ. 
”Hắn đột nhiên phản ứng lại, nhìn về phía Dung Chiêu, ánh mắt hồ nghi: "Giúp cái gì?"Dung Chiêu cười ngại ngùng, nói thẳng: "Cho ta mượn chút ngân lượng vượt qua cửa ải khó khăn. 
”Đồng tử Trương Trường Ngôn co rụt lại, không thể tin được. 
Trong nháy mắt, hắn hoài nghi mình nghe lầm. 
Thời buổi này, quan lại có uy tín làm gì có ai vay tiền người khác?Một công tử kim tôn ngọc quý như vậy, mở miệng lại là vay tiền. 
Huống chi bọn họ còn không quen biết?“Vay tiền?" Trương Trường Ngôn khiếp sợ hỏi lại. 
Dung Chiêu nhìn hắn, biểu cảm trên mặt cũng nhạt đi: "Trương huynh vừa rồi nói là huynh đệ của ta, nếu không phải là bạn tốt, tự tiện xông vào vương phủ chính là tội. 
"Đe dọa!Đây chắc chắn là một lời đe dọa. 
Trương Trường Ngôn đỏ bừng mặt, đôi mắt gắt gao trừng cô, nghiến răng nghiến lợi. 
Hắn hiện tại xác định tin tức của phụ thân là giả, đây hoàn toàn là cái bẫy của An Khánh Vương phủ!Hành vi mặt dày này của Dung Chiêu, con gái nhà ai có thể làm được?“Xem ra Trương Tam quả thật không có ý tốt. 
" Dung Chiêu cất giọng, “Người đâu, báo…”“Cho mượn!” Trương Trường Ngôn nghiến răng nghiến lợi. 
Trong nháy mắt, hắn biết 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-no-tram-trieu-van-vo-ba-quan-cau-xin-ta-dung-chet/1896346/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.