Bà cúi đầu, thanh âm khàn khàn: "Chiêu nhi, con muốn làm gì thì làm đi, vương phủ! sẽ không tệ hơn được nữa.
”Dung Chiêu cung kính hành lễ: "Vâng, tổ mẫu.
”…Nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng lại trước cửa An Khánh Vương phủ.
Dung Chiêu mang theo người hầu Nguyên Bảo, Thạch Đầu, tùy tùng An Khánh Vương, quản gia vương phủ Tạ Hồng, cùng với mấy thị vệ ngồi lên xe ngựa, từ An Khánh Vương phủ chạy về phía trước.
Thạch Đầu nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, ánh mắt mang theo chút phòng bị.
Nguyên Bảo rụt cổ, run lẩy bẩy.
Dung Chiêu làm như không nhìn thấy, tầm mắt của cô nhìn về phía đường phố bên ngoài xe ngựa, đường phố thời xưa đương nhiên không phồn hoa như hiện đại, nhưng chung quy là vương đô, rất náo nhiệt, rộn ràng đầy sức sống.
Từ ký ức có thể biết, đây tựa hồ không phải là lịch sử mà cô quen thuộc.
Lịch sử của triều đại khác với ấn tượng của cô, giống như một thế giới song song có tiến trình hoàn toàn khác nhau.
Triều Đại Nhạn có chút gần giống thời Đường Tống, nhưng có những thứ Đường Tống không có mà nơi này lại có, những gì Đường Tống có, nơi này ngược lại không có.
Cô đang xuất thần, Tạ Hồng cung kính nói: "Thế tử, hôm nay là lần đầu tiên ngài một mình lộ diện bên ngoài, chúng ta có thể đi Vinh thân vương phủ, Vinh thân vương đứng đầu tứ đại thân vương, cũng là người hòa ái dễ gần.
"Dung Chiêu thu hồi tầm mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Tạ Hồng thấy vậy, vẻ mặt càng thêm ôn hòa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-no-tram-trieu-van-vo-ba-quan-cau-xin-ta-dung-chet/1896360/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.