"Điện hạ!" Hai người nóng nảy.
Cẩn vương còn ở bên trong, bọn họ đi như thế nào?
Hơn nữa, bọn họ cũng chưa chắc có thể rời đi.
Bùi Hoài Bi hít sâu một hơi: "Các ngươi có thể rời đi, một người là nhị công tử Trương gia, một người là Triệu công tử, chỉ cần nói bỏ ta, bọn họ nhất định sẽ thả các ngươi."
Trương Trường Hành lắc đầu: "Không được, chúng ta không thể đi, nếu chúng ta đi rồi, điện hạ làm sao bây giờ?"
Bùi Hoài Bi cười cười,"Các ngươi đi ra ngoài mới có thể đưa tin."
Triệu Du mím môi nói: "Điện hạ chớ gạt ta, bọn họ sẽ thả chúng ta, nhưng khẳng định sợ chúng ta đưa tin, nhất định sẽ bắt giữ chúng ta, chờ điện hạ... Chờ điện hạ bị hại, mới có thể chân chính buông tha chúng ta."
Mà khi đó, Bùi Hoài Bi đã chết!
Bùi Hoài Bi: "Các ngươi ở lại đây cũng không giúp được gì, rời đi còn có thể đưa ra tin tức, nghe lệnh!"
Hắn trở nên nghiêm túc.
Hai người vẫn lắc đầu, kiên quyết không muốn bỏ Bùi Hoài Bi lại, một mình thoát thân.
Bùi Hoài Bi tức giận: "Hai ngươi..."
Thanh âm im bặt, hắn đột nhiên ngã xuống, mặt mũi đỏ bừng.
"Điện hạ!" Hai người vội hô to.
Trương Trường Hành lớn tiếng gội: "Đại phu!"
Kỳ thật cũng không cần đại phu chẩn đoán, Cẩn vương đây là bệnh dịch.
"Điện hạ đã nhiễm bệnh." Quả nhiên, đại phu vẻ mặt ngưng trọng,"Thuốc mang đến đã không còn..."
Trương Trường Hành đột nhiên cắn răng, xoay người đi xuống chân núi: "Triệu Du, ngươi trông chừng điện hạ, ta nhất định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-no-tram-trieu-van-vo-ba-quan-cau-xin-ta-dung-chet/350647/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.