Người nọ càng giống một người tàng hình, chỉ im lặng đứng sau Cẩn vương, không có một chút âm thanh.
Bùi Hoài Bi thấy cô đi vào, lập tức đứng lên, ánh mắt phát sáng.
Dung Chiêu đi tới trước mặt hắn, khách khí cười nói: "Không biết Cẩn vương tìm ta có chuyện gì? Cẩn vương vừa mới hồi kinh, đang lúc bận rộn sao còn bớt chút thời gian tìm ta?"
Bùi Hoài Bi mím môi, nhìn cô: "A Chiêu..."
Trên mặt Dung Chiêu thủy chung lộ ra nụ cười khách khí.
Thanh âm Bùi Hoài Bi khàn khàn: "Ngươi có thể xem ta là Vô Danh, ta vẫn là Vô Danh."
Dung Chiêu nhìn hắn.
Bùi Hoài Bi cũng nhìn cô, sâu trong đáy mắt là nỗi bi thương không thể hóa giải.
Hắn ở Mã Châu ngày nhớ đêm mong, sau khi trở về vừa thoát khỏi giám thị cũng chỉ muốn gặp cô, nhìn cô có khỏe hay không...
Đáng tiếc cô gần đây đều không ra khỏi cửa, Bùi Hoài Bi không có biện pháp nhìn từ xa, cũng chỉ có thể hẹn cô ra, tận mắt nhìn cô.
Hắn không sợ thái độ lạnh lùng của cô, chỉ sợ cô cười giả tạo, khách khí xa cách.
Dung Chiêu nhìn hắn hồi lâu, thở dài ngồi xuống.
Cô tự rót chén trà, giọng điệu thản nhiên: "Ngươi vừa mới trở về, Lộc Vương hẳn là đang nhìn chằm chằm ngươi?"
Thái độ cũng không khách khí chút nào.
Bùi Hoài Bi thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, đem bánh ngọt trên bàn đẩy về phía trước,"Đây là một loại bánh sữa ta nếm được ở nhà một bách tính Mã Châu, ngươi có lẽ sẽ thích, còn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-no-tram-trieu-van-vo-ba-quan-cau-xin-ta-dung-chet/350918/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.