Long Đật Tĩnh vuốt qua vuốt lại chòm râu đen, hắn đưa mắt nhìn một vòng quanh bốn phía, nói: “ Nếu mọi người đều có cùng chung ý kiến, như vậy làm đi!”
“ Dạ, Đường chủ.”
Sau lời nói của Long Dật Tĩnh, tất cả mọi người đều lần lượt đứng dậy, hướng hắn ôm quyền đáp.
Tinh quang trong ánh mắt Long Phiêu Phiêu lóe ra, nàng hiển nhiên đã rất muốn cùng cái kia Kim Ô môn môn chủ tỷ thí.
Khi mọi người lúc này lục tục rời khỏi chính đường, Long Dật Tĩnh liền phân phó Long Phiêu Phiêu cùng tiến vào nội đường.
Long Phiêu Phiêu theo Long Dật Tĩnh vào nội đường, chỉ thấy Long Dật Tĩnh ngồi trên giường mở bàn cờ, nói: “ Phiêu Phiêu, phụ tử chúng ta lâu nay không đánh cờ, hôm nay bồi phụ thân có được không?”
Long Phiêu Phiêu cười đáp: “ Phụ thân cũng cần hạ thủ lưu tình a.”
“ Tốt lắm, mau ngồi xuống.”
Long Dật Tĩnh nắm lấy chòm râu đen, khẽ lắc đầu.
Long Phiêu Phiêu khoanh chân ngồi xuống đối diện Long Dật Tĩnh, cầm lấy cờ đen, hai phụ tử bắt đầu đánh .
Không khí bắt đầu trở nên ngưng trọng, tựa hồ cả hai phụ tử đều đem toàn bộ chú ý của mình dồn lên bàn cờ, nhất thời khó phân thắng bại.
Cuối cùng vẫn là nước cờ của Long Dật Tĩnh cao hơn, thắng Long Phiêu Phiêu một trận.
Long Phiêu Phiêu hạ cờ, hô to một tiếng thoải mái, người ghé vào bàn cờ, nháy mắt nhìn về phía Long Dật Tĩnh, hỏi: “ Phụ thân, người kêu Phiêu Phiêu đến đây không phải chỉ đánh cờ thôi?”
Long Dật Tĩnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-thanh-ca-dai-gia-cuong-phi/1552151/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.