Chai Bắc Băng Dương đổi thành ly rượu, nhưng vẫn thấm đẫm cùng một tâm sự.
Trần Trác rút mình ra khỏi hồi ức, nâng ly lên nói thật tự nhiên:
– Sớm muộn gì chiếc cúp cũng sẽ là của anh thôi.
Rượu mơ nồng độ nhẹ nhưng tối nay cậu uống nhiều hơn bình thường. Câu nói này hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng, dù bây giờ Tống Lãng Huy với mình là quan hệ gì đi nữa thì niềm tin của cậu dành cho nhiệt huyết và cần cù với nghiệp diễn của anh chưa bao giờ thay đổi.
Tống Lãng Huy chếnh choáng chạm ly với cậu, rượu mơ chua chua ngọt ngọt, anh cười bảo:
– Đương nhiên là anh biết chứ.
Trong mắt anh nửa là đắc ý, nửa là kiêu ngạo, vẫn là Tống Lãng Huy của ngày xưa.
Câu này mà để cánh báo chí nghe được chỉ sợ anh sẽ bị nói là ngông cuồng ngạo mạn, rõ ràng đến bây giờ vẫn chưa lấy được cái giải nào to mà còn tự tin đến thế. Bản thân Tống Lãng Huy cũng rõ, thời trẻ anh còn chưa biết trời cao đất dày, nhưng bây giờ ước mong muốn đoạt giải chỉ là cái để anh ăn nói với bản thân mình.
Khi Tống Lãng Huy đi thanh toán thì quản lý sảnh có nhắc anh là một người bạn của bố anh đang ở phòng riêng bên cạnh. Trong cái giới luôn phải dùng tới quan hệ, xuất phát từ lễ phép thì Tống Lãng Huy cũng nên đi chào hỏi, anh bèn hỏi Trần Trác:
– Đạo diễn Chiêm Lập Giang đang ở phòng bên cạnh, anh đi chào hỏi chú ấy cái, em có muốn đi cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mai-giua/1058631/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.