Ba tháng trước, Thư Ngọc trở về trấn Thanh Hà. Xa cách năm năm, trấn nhỏ vẫn là hình dáng xinh đẹp như xưa. Ngói xanh, nhà gỗ, con đường đá đầy rêu xanh, giọt sương ẩm ướt thấm trên cành liễu, hết thảy như trước kia. Sự thay đổi duy nhất chính là khoé mắt của A Mỗ đã có thêm nhiều nếp nhăn dày đặc gồ ghề.
Bà lão dùng cây lược gỗ thấm một chút nước chải mái tóc dài đen nhánh bóng bẫy của Thư Ngọc, bà thì thầm lải nhải: “Muội tử*, bên ngoài loạn lạc, lần này trở về thì đừng đi nữa.”
(*) đây là một cách nói của tiếng địa phương ở Tứ Xuyên, ý là con gái nhỏ.
Cô cười hì hì: “Không đi, không đi, mỗi ngày đều làm phiền A Mỗ.”
Bà lão thở dài một hơi: “A Mỗ biết khuyên con không được, nếu tiên sinh và phu nhân vẫn còn sống thì tốt rồi, A Mỗ cũng không biết còn có thể chăm sóc con bao lâu.”
Cô rủ mí mắt xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ gầy của bà lão, giọng địa phương cam đoan từng chữ một: “A Mỗ, lần này Ngọc thật sự không đi nữa, Ngọc luyến tiếc A Mỗ.”
Lúc gần hoàng hôn, Thư Ngọc đang tựa vào cửa trước thêu một chiếc khăn. Nhà của bà lão gần trong trấn Thanh Hà, cây khổ ngải lung lay trong gió nhẹ.
Cô đang thêu một mũi kim cuối cùng, bên tai lại truyền đến tiếng kêu la từ xa đến gần.
“Thư Ngọc, Thư Ngọc, chuyện lớn, chuyện lớn… Thật là chuyện rất lớn…”
Cô thấy Tề Tiểu Uyển gào to dọc theo sông Hà chạy tới.
“Thế nào, em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mai-mai-ben-anh/1120858/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.