Editor: Sel
Trong hai năm qua, tình hình chính trị càng lúc càng rối ren, ngày nay không biết ngày mai sẽ ra sao. Bên bờ sông Tô Châu ở Thượng Hải lại là nơi ăn chơi xa hoa, ngày đêm vui vẻ không ngừng. Các quý bà, phu nhân thích tụ tập ở những nơi náo nhiệt, chỉ cần nhắm mắt mở mắt là một ngày trôi qua với bài bạc, mạt chược. Thiệp mời cũng đã đến Thẩm phủ, vì công việc của Thẩm Mậu mà Mạn Từ không tiện từ chối, nên ban đầu cô ấy đã đi vài lần, nhưng thật sự là không hề thích thú.
Nhìn thấy vẻ mặt u sầu của cô ấy, tôi nghĩ cô ấy đã thua bài, liền an ủi: “Không sao đâu, xã giao là chuyện bình thường, vài ngày nữa mấy bà phu nhân kia sẽ mượn danh chồng để tặng lại Thẩm Mậu món quà đáp lễ.”
Cô hầu đứng bên cạnh lại cười trêu: “Dũ thiếu gia không nên xem thường phu nhân nhà ta.”
Mạn Từ sờ vào cổ tay trống rỗng của mình, thở dài: “Tôi vô tình thắng liên tiếp nhiều quá, sợ làm chủ nhà không vui, đành phải tặng chiếc vòng này để làm dịu lòng họ.”
Chiếc vòng ngọc tím này là quà tặng của Thẩm Mậu từ nhiều năm trước, Mạn Từ luôn yêu thích nó, không dễ gì mà đem tặng người khác. Có lẽ vì bà chủ nhà đã để mắt đến nó, nên cô ấy không tiện từ chối.
Tôi cười nói: “Không sao, đợi chồng cô về, ắt sẽ có cách lấy lại cho cô thôi.”
Lông mày của Mạn Từ khẽ run, đôi mắt cô ấy thoáng đỏ. Tôi chưa từng lấy vợ, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mai-mai-khac-ghi-le-trap-tieu-le/529867/chuong-2.html