🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vài ngày sau, Lâm San San gọi điện cho tôi.

 

"Vãn Tinh, xin cô đấy, là tôi sai rồi. Cô giúp tôi một lần nữa được không? Chỉ cần cô lên tiếng đính chính, tôi sẽ không bị giải ước đâu. Tôi khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, tôi không muốn quay lại cuộc sống nghèo khó nữa!"

 

Tôi lặng lẽ nghe hết rồi thẳng tay chặn số cô ta.

 

Con người phải tự trả giá cho sai lầm của mình.

 

Không lâu sau, Lâm San San vì lái xe nguy hiểm, đâm vào dải phân cách, dẫn đến bán thân bất toại.

 

Lúc đó, tôi đang ở Tây Tạng quay phim tài liệu.

 

Tống Yến Thư cũng đi cùng tôi.

 

Anh ấy làm trợ lý nhỏ của tôi.

 

Anh ấy bây giờ gần như bán giải nghệ, vừa đồng hành với tôi, vừa gần gũi thiên nhiên để tìm cảm hứng.

 

Trên cao nguyên, tôi đang chăm chú quay một bầy dê núi.

 

Ngoảnh đầu lại, thấy anh đứng yên lặng nhìn tôi, viền mắt đỏ hoe.

 

"Anh vừa nói gì vậy?"

 

"Không có gì, chỉ là... anh yêu em."

 

Anh đột ngột chặn môi tôi lại.

 

Anh vừa nói gì, chỉ có gió mới biết được.

 

(Chính văn kết thúc)

 

Phiên ngoại:

 

Khoảnh khắc bắt tay với Hạ Vãn Tinh, Tống Yến Thư bỗng nhớ đến một người.

 

Người đó cũng có đôi tay gầy nhưng mạnh mẽ, để lại dấu ấn sâu sắc trong trí nhớ của anh.

 

Anh ngẩng lên nhìn Hạ Vãn Tinh, dù cô đeo khẩu trang, nhưng càng nhìn càng thấy quen thuộc.

 

Nhưng làm sao có thể?

 

Người đó đã rời khỏi thế gian nhiều năm rồi.

 

Anh thấp thỏm bất an.

 

Trong lúc ghi hình, ánh mắt anh luôn không tự chủ được mà dõi theo cô.

 

Một cảm giác mà trước đây anh chưa từng có.

 

Giữa giờ nghỉ, anh không kìm được mà nhắn tin cho bạn.

 

"Tớ hình như đã gặp lại Hạ Tiểu Vũ."

 

Đầu bên kia im lặng một chút.

 

"Không phải đâu anh bạn, cậu nhớ cô ấy đến điên rồi à? Hạ Tiểu Vũ đã mất nhiều năm rồi mà."

 

Anh giải thích: "Không phải. Trong đoàn có một VJ rất giống cô ấy, họ cũng cùng họ Hạ, giọng nói cũng rất giống."

 

"Thế gian này người giống người nhiều lắm."

 

Bạn anh một mực phủ nhận.

 

Nhưng trong lòng anh vẫn có một niềm tin kỳ lạ.

 

Anh không thể nói rõ, chỉ cảm thấy lần này thật sự khác.

 

Khi di chuyển đến Nhất Trung Thanh Hà, anh chẳng hiểu sao lại tự động lên xe tổ quay phim.

 

"À mà, cô quay phim tên Hạ kia, tên thật là Hạ Vãn Tinh sao?"

 

Anh giả vờ hỏi bâng quơ.

 

Người bên cạnh ngạc nhiên: "Đúng vậy, giấy tờ ghi như vậy."

 

"Ồ, các anh có ảnh cô ấy không?"

 

"Không có đâu, cô ấy chỉ tới thay người tạm thời, không quen thân lắm."

 

Anh thất vọng.

 

Nhưng rất nhanh, nhân viên kia lại nói: "Nghe nói cô ấy cũng từng học ở Nhất Trung Thanh Hà đó. Biết đâu các người từng gặp nhau rồi."

 

Một điểm trùng hợp nữa.

 

Tim anh đập dồn dập.

 

Anh nhắn cho bạn: "Tớ cảm thấy, Tiểu Vũ có thể vẫn còn sống."

 

Bạn nhanh chóng trả lời: "Nhưng cậu từng đến nhà cô ấy hỏi rồi mà? Bà của cô ấy cũng nói cô ấy mất rồi?"

 

Đúng vậy, anh từng đến tận nhà xác nhận.

 

Bà nội của cô ấy lạnh lùng nói: "Nó chết rồi! Chôn ở đâu à? Chôn trên núi ấy, tự mà đi tìm đi!"

 

Nhưng giờ nghĩ lại, chỗ nào cũng thấy kỳ lạ.

 

Không lâu sau, Hạ Vãn Tinh lên xe.

 

Cô không chào anh, lặng lẽ ngồi xuống, như sợ anh nhận ra.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.