Editor: Maruru
*****
Dịch Yên cũng không còn nhớ nữa.
Hồi cao trung, lúc hai người yêu nhau, đã có bao nhiêu lần cãi nhau với Tô Ngạn.
Con người vốn luôn là một sinh vật tham lam.
Chưa có được thì khó nén nổi khao khát, có được rồi lại không thấy thỏa mãn.
Cả đời cứ mãi mơ tưởng đến bông hoa bên kia bờ, dẫu biết sẽ chẳng bao giờ với được.
Đến cả Dịch Yên cũng khó mà tránh khỏi ham muốn thường tình này.
Tình yêu, có mặt tích cực, nhưng cũng có nhiều cái tiêu cực.
Có khi, yêu chính là hai trái tim tổn thương đem lòng yêu mến nhau mà cùng nhau vượt qua khó khăn.
Giả tạo, ghen ghét, bất an, yếu đuối.
Đây chỉ là những mặt trái rất bình thường trong tình yêu.
Mà những người đang chìm đắm trong tình yêu lại thường không nhận ra.
Dịch Yên cũng như thế, khi đó cô không thích Tô Ngạn ít nói, không thích việc dường như anh luôn không để ý tới cô.
Lúc đầu chỉ muốn tóm lấy anh lại là được rồi, đâu cần lý do.
Cuối cùng vẫn bị du͙ƈ vọиɠ khống chế.
Lúc đó, bất kể một hành động hay lời nói nào của Tô Ngạn, đều có thể chọc giận Dịch Yên.
Sau khi yêu, tâm trạng rất hay bất ổn.
Buổi tối hôm đó, tiết tự học đã kết thúc, trường học dần yên tĩnh lại.
Chỉ có vài cửa sổ của dãy lớp 12 vẫn còn sáng đèn.
Trong đêm tối, toà nhà cũ bị bỏ hoang phía sau trường trông giống như một ông già đang khom khom cái lưng.
Từ một lớp học, có ai đang đè nén tiến rêи
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mai-o-trong-long-anh/2783865/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.