🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi Dịch Yên tỉnh dậy, Tô Ngạn không có ở đó.

Cô nằm trên giường, cơ thể tr@n truồng, mắt hơi mỏi khi mở ra, một chỗ trên cơ thể hơi đau, nhưng cô lại cảm thấy thoải mái chưa từng có, cả thể xác và tinh thần đều thả lỏng.

Cô ở trong chăn một lúc rồi mới dậy, vì lâu rồi không có làm chuyện đó, nên cơ thể có chút mệt mỏi, khi bước xuống giường, chân cô hơi mềm.

Lúc 2:30 chiều, ánh nắng bên ngoài cửa sổ lớn rất sáng.

Sau khi tắm, Dịch Yên bước ra khỏi phòng tắm, bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong chảo không còn trứng ốp la đang chiên dở.

Tô Ngạn đã nấu sẵn vài món và bảo quản chúng, Dịch Yên không biết nấu ăn, nhưng cô biết sử dụng lò vi sóng.

Cô bỏ các món ăn vào lò vi sóng để hâm nóng, nhưng vì cô không có cảm giác thèm ăn, nên chỉ ăn nửa bát cơm.

Giờ vẫn chưa đến giờ làm việc, bình thường lúc này Dịch Yên vẫn đang ngủ, hôm nay cô dậy sớm, cảm thấy rất mệt nhưng suy nghĩ lại rất tỉnh táo.

Cô đặt bát đĩa xuống và lấy điện thoại nhắn tin cho Tô Ngạn, nói rằng cô cần đến đồn cảnh sát.

Tô Ngạn biết cô nhắn tin là chuẩn bị sẵn sàng, anh bảo cô đến.

Khi đi trên con đường tới đồn cảnh sát, Dịch Yên cảm thấy hơi lo lắng, từ lúc quyết định đến giờ, cô chưa hề thư giãn.

Cô rất rõ ràng đây chỉ là bắt đầu, những gì cô nói ra không phải là sự giải thoát, mà là mối nguy hiểm, một mối nguy hiểm sắp đến, hơn nữa lại không có bằng chứng cụ thể.

Ánh Sa là một kẻ buôn bán m a túy, đã cắt đứt mọi quan hệ với gia đình ruột thịt và không có bất kỳ tài liệu hồ sơ nào về cô ấy. Dịch Yên hiện tại cũng chưa thể giải tỏa nghi ngờ về mình.

Dịch Yên dừng xe trước một cửa hàng nhỏ.

Người mở cửa hàng là một bà cụ hơn 70 tuổi, tóc đã bạc, trong cửa hàng trang trí cũ kỹ, phong cách của một cửa hàng tạp hóa cách đây mười năm.

Một tấm ván gỗ chắn cửa sổ, trên chiếc tủ gỗ đã bị bong tróc sơn có vài gói đồ ăn vặt, một chiếc tủ lạnh cũ và một chiếc tivi cổ đang chiếu bộ phim truyền hình xưa từ thời kỳ Dân quốc.

Thời tiết gần đây đã hơi oi bức, mặt trời gay gắt, Dịch Yên đứng dưới bóng cây bên cạnh, giơ tay gõ vào tấm ván gỗ.

“Bà ơi, cho một gói thuốc lá.”

Bà lão nhìn về phía tivi rồi đáp: “Chọn loại nào?”

Dịch Yên thường hút thuốc lá nữ, loại mảnh, chỉ khi nào cảm thấy khó chịu mới chọn loại thuốc có vị mạnh hơn.

Cô liếc qua các loại thuốc trên kệ, rồi hỏi: “Loại nào mạnh?”

Bà lão không có gì ngạc nhiên, giơ tay chỉ một gói thuốc: “Loại này.”

Nói xong, bà nhìn về phía Dịch Yên: “Lần đầu tiên hút à?”

“Không phải,” cô chỉ vào gói thuốc, “Cái này.”

Bà lão lấy gói thuốc và ném qua cho cô.

Dịch Yên trả tiền: “Sao bà lại nghĩ cháu là lần đầu hút thuốc?”

Bà lão làm ở cửa hàng lâu rồi, với ai cũng có thể trò chuyện vài câu: “Răng không vàng.”

Bà chỉ vào hàm răng đã mất mấy chiếc của mình: “Người nghiện thuốc đó, ai cũng có răng vàng, còn răng cô trắng thế này, chắc là lần đầu hoặc không thường xuyên hút.”

Dịch Yên mỉm cười gật đầu: “Thực ra là không thường xuyên.”

Chiếc tivi cũ có hình ảnh mờ và âm thanh như bị phủ một lớp vải, đang chiếu cảnh tình cảm giữa nam và nữ, bà lão quay lại nhìn, tùy miệng nói: “Hút thuốc để giải tỏa cảm xúc cũng được, nhưng đừng hút nhiều quá, các cô cậu trẻ bây giờ, không biết quý trọng sức khỏe.”

Dịch Yên cười một cái, xé lớp nhựa bên ngoài gói thuốc, định hút một điếu thì phát hiện mình quên mang bật lửa: “Lại cho cháu một cái bật lửa.”

Bà lão đưa cho cô một chiếc bật lửa.

Dịch Yên đứng dưới bóng cây, trò chuyện với bà lão một cách thoải mái, hút hết một điếu thuốc.

Điếu thuốc này thật sự mạnh hơn so với những điếu cô thường hút, khiến cổ họng cô hơi ngứa.

Cô dập tắt điếu thuốc và vứt vào thùng rác bên cạnh rồi quay lại xe.

Khi đến đồn cảnh sát, Tô Ngạn đã đợi sẵn ở ngoài, mặc áo sơ mi trắng và quần âu cảnh sát.

Càng lo lắng, Dịch Yên càng dễ nghĩ về những chuyện khác, cô nhìn qua kính chắn gió và nghĩ đến bóng dáng giao thoa sáng nay, nghĩ đến cơ thể săn chắc của anh, nghĩ đến giọng nói kiên nhẫn của anh thì thầm bên tai cô.

Tô Ngạn gõ nhẹ vào kính cửa xe, hỏi: “Sẵn sàng chưa?”

Dịch Yên gật đầu, tắt máy và bước xuống xe.

Vừa ra khỏi xe đến gần Tô Ngạn, anh nhận ra mùi thuốc lá trên người cô: “Hút thuốc?”

“Ừ,” cô nhìn anh và hỏi: “Muốn thử không?”

Nói xong, cô không đợi anh trả lời mà kéo áo anh xuống, hôn nhẹ một cái, chỉ chạm môi.

Mùi thuốc lá nhè nhẹ.

Tô Ngạn không thay đổi sắc mặt, khi Dịch Yên lùi ra và nhìn vào mắt anh, cô nói: “Đoán được là loại thuốc nào không?”

Cô mỉm cười: “Đùa thôi, hồi Trung học em đã biết anh không hút thuốc.” Cô chỉ muốn một nụ hôn thôi.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Tô Ngạn lại khiến cô ngạc nhiên khi nói ra tên thương hiệu thuốc lá.

Dịch Yên ngẩn người.

Nhưng Tô Ngạn không để cô suy nghĩ lâu, anh nắm tay cô kéo vào trong và hỏi: “Hồi hộp?”

Dịch Yên cũng không giả vờ mạnh mẽ: “Ừ, hồi hộp.”

“Thuốc lá giúp giảm hồi hộp căng thẳng à?” Tô Ngạn hỏi.

“Chắc là vậy.”

Tô Ngạn không thể vào cùng cô, anh dừng lại trước cửa và nắm tay cô: “Ăn chưa?”

Dịch Yên cười một chút: “Ăn rồi, đợi em ra nha, đừng đi.”

“Ừ,” anh gật đầu, ra hiệu cho cô vào trong, “Đi đi.”

Khi Dịch Yên vào trong, Tô Ngạn không rời bước.

Hứa Sính vừa lúc đến gần, nhìn thấy Tô Ngạn và đi tới dựa vào tường cạnh anh.

Anh đưa thuốc lá cho Tô Ngạn: “Tô đội, hút một điếu không?”

Tô Ngạn nhìn xuống, trùng hợp là đúng là loại thuốc mà Dịch Yên vừa hút.

Nhớ lại mùi thuốc lá trên môi cô, Tô Ngạn đưa tay lấy một điếu.

Hứa Sính đưa cho anh một cái bật lửa, nhưng Tô Ngạn chỉ cầm thuốc lá trong tay: “Không cần.”

Hứa Sính ngậm điếu thuốc, nhìn anh một cái: “Không hút?”

Tô Ngạn dựa vào tường, chiếc áo sơ mi chỉnh tề trong quần, vai rộng eo nhỏ.

Anh hơi cúi đầu, xoay điếu thuốc trong tay: “Không hút.”

Hứa Sính cũng không hỏi thêm, tự mình châm thuốc: “Được.”

Họ đều là đội viên dưới sự chỉ huy của Tô Ngạn, biết rõ những chuyện xảy ra gần đây, nhưng không dễ an ủi nhau, vì sự thật vẫn chưa rõ ràng, an ủi cũng chẳng có ích gì. Mà đội trưởng của họ cũng không cần ai an ủi.

Hứa Sính không phải người nói nhiều, anh chỉ lặng lẽ đứng dựa vào tường hút thuốc, chưa hút xong một điếu thì nhận được cuộc gọi từ Trần Trụ.

Trần Trụ bên kia có chút vấn đề, Hứa Sính cau mày: “Có rắc rối gì à?”

Hứa Sính kẹp thuốc giữa ngón tay: “Chúng nó con mẹ nó chán sống rồi à.”

Cuộc gọi này Trần Trụ vốn dĩ định gọi cho Tô Ngạn, nhưng vì gần đây thấy những chuyện xảy ra trong gia đình Tô Ngạn, và dù sao thì chuyện này bọn họ cũng có thể giải quyết, nên anh gọi cho Hứa Sính.

Tuy nhiên, chỉ qua mấy câu là Tô Ngạn đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khi cuộc gọi của Hứa Sính chưa kết thúc, Tô Ngạn đã đứng dậy trước, hỏi: “Ở đâu?”

Hứa Sính nhìn thấy Tô Ngạn đứng lên, cũng đi theo theo phía sau anh, vừa rời tay khỏi điện thoại: “Số 8, ngõ Bắc đường Kiến Phúc.”

“Được, tôi và đội trưởng Tô sẽ đi ngay.”

_____

Khi Dịch Yên ra ngoài, Tô Ngạn đã không còn ở đó.

Cô mở điện thoại và thấy Tô Ngạn đã gửi tin nhắn.

Anh nói có nhiệm vụ, sẽ quay lại tìm cô sau. Mặc dù trước khi vào cô đã bảo anh đợi mình, nhưng thực tế cũng chỉ là nói cho vui thôi, cô hiểu rằng Tô Ngạn có nhiệm vụ phải làm.
Cô trả lời tin nhắn, bảo anh không cần đến đón mình.

Dịch Yên định về nhà nghỉ ngơi một chút, nhưng khi xe chạy đến giữa đường thì nhận được cuộc gọi từ Dịch Mông.

Dịch Yên bắt máy: “Có chuyện gì?”

Dịch Mông bên kia giọng có chút bất ổn: “Là Dịch Yên sao?”

Dịch Yên hơi nhíu mày, cảm giác trạng thái của Dịch Mông có hơi sai: “Không phải tôi thì là ai?”

“Con ở đâu?” Dịch Mông rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, “Nhanh qua đây, con nhanh qua đây.”

Nếu không phải có chuyện gì nghiêm trọng, Dịch Mông sẽ không vội vã như vậy.

Dịch Yên không hỏi thêm, lập tức đổi hướng xe đi sang tuyến đường khác.

Rất nhanh cô đã đến tiểu khu Thủy Loan, khi vào cửa thì Dịch Mông đã đứng ở huyền quan.

“Đến rồi?” Dịch Mông tiến lại hỏi.

Dịch Yên trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Dịch Mông có chút lúng túng: “Vừa rồi, vừa rồi có người gọi điện cho mẹ.”

Dịch Mông mấy ngày nay gặp cô đều rất vui vẻ, nhưng nhìn thấy tình trạng của bà lúc này, Dịch Yên liền biết có chuyện gì đó không ổn: “Có chuyện gì? Ai gọi cho bà?”

“Chính là cô ấy, là cô ấy gọi.”

“Ai?”

Dịch Mông nhìn vào mắt Dịch Yên, ánh mắt đầy hoang mang, cảm xúc lộ rõ, bà đang sợ hãi, nói nhỏ: “Con, là chị gái con.”

Dịch Yên nhíu mày ngay lập tức, cô vừa từ đồn cảnh sát về, không lâu sau đó lại nhận được cuộc gọi từ phía Ánh Sa.

Dịch Mông không cầm điện thoại, Dịch Yên liếc nhìn tay bà: “Điện thoại đâu?”

Dịch Mông như mới nhớ tới: “À, ở trong phòng.”

Điện thoại ở trên bàn trong phòng khách, Dịch Mông không dám lại gần nó.

Dịch Yên lấy điện thoại lên và định kiểm tra lịch sử cuộc gọi, nhưng Dịch Mông bên cạnh nói: “Không tra được đâu, cuộc gọi không có số cũng không có địa chỉ.”

Dịch Yên mở lịch sử cuộc gọi, đúng là không có gì.

Cô nhìn Dịch Mông nói: “Bà có thể không nghe.”

Dịch Mông: “Mẹ không muốn nghe, nhưng cô ấy gọi đến khi nào mẹ nghe thì mới thôi.”

“Cô ấy nói gì?”

“Cô ấy cũng không nói gì, chỉ hỏi dạo này mẹ sống thế nào.” Dịch Mông không như Dịch Yên có thể kìm nén cảm xúc, bà lúc nào cũng mất bình tĩnh khi lo lắng.

Nhưng chính cái giọng điệu như một người quen cũ này lại khiến Dịch Mông cảm thấy rùng mình, Ánh Sa từ trước đến nay luôn là một người khó đoán.

Dịch Yên nhìn bà: “Bà có mắng cô ấy?”

Dịch Mông bị Dịch Yên nói trúng tim đen, bà thật sự đã làm vậy, mỗi lần gặp Ánh Sa bà đều mắng, bà nói: “Mắng rồi.”

Thậm chí lúc bà mắng, Ánh Sa vẫn không tức giận, trong giọng nói vẫn mang theo ý cười.

Dịch Yên nhìn thẳng vào mắt Dịch Mông: “Cô ấy còn nói gì nữa không?”

Cô vừa dứt lời, Dịch Mông ngừng một lúc, nhưng nhanh chóng trả lời: “Không có.”

Bà bổ sung: “Không nói gì khác nữa.”

Dịch Yên nhìn bà, Dịch Mông bị ánh mắt của cô nhìn đến mức không thể chịu đựng nổi, một lúc lâu sau, chính Dịch Yên rời ánh mắt đi: “Mấy ngày gần đây ở nhà hoặc ra ngoài phải cẩn thận một chút.”

Dịch Mông: “Con không về ở à?”

Lúc đầu Dịch Mông vừa từ trung tâm cai nghiện ra, rất vui vẻ, nhưng không ngờ chỉ một cuộc gọi từ Ánh Sa lại làm tan biến hết niềm vui của bà, thay vào đó là một nỗi sợ hãi không rõ nguyên nhân.

Bà không muốn ở một mình, cũng sợ phải ở một mình.

Dịch Yên vẫn đang lướt điện thoại, không thấy cô trả lời, Dịch Mông bắt đầu lo lắng, đổi cách nói: “Con không phải có bạn trai à? À không, là chồng con, mẹ về rồi mà chưa gặp chồng con, con dẫn về gặp mẹ đi, hai người ở đây vài hôm.”

Dịch Yên nghe thấy bà nói vậy có chút dở khóc dở cười, cô hiểu rõ tính cách của Dịch Mông, dù bà không nói, nhưng cô cũng đã quyết định sẽ chuyển về ở cùng bà: “Trở về, tôi sẽ chuyển về ở cùng bà.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.