Mấy ngày gần đây, Tô Ngạn không có gì khác thường, không còn tình trạng ở lại phòng làm việc suốt đêm rồi không ra ngoài nữa.
Anh không nói, Dịch Yên cũng không vội vàng hỏi.
Chắc chắn đây là chuyện Tô Ngạn không muốn đề cập, cô không muốn ép buộc.
Tối nay, Dịch Yên nằm trên giường chơi điện thoại, bên cạnh giường hơi lõm xuống, Tô Ngạn nằm xuống cạnh cô.
Vài giây sau có người dán sát vào sau lưng cô, Tô Ngạn đưa tay lấy điện thoại trong tay cô.
Khóa màn hình, đặt điện thoại lên bàn đầu giường.
Dịch Yên nằm nghiêng quay lưng về phía Tô Ngạn: “Không cho em chơi điện thoại nữa à?”
Tô Ngạn ôm cô từ phía sau, áp sát vào trong lòng: “Ngủ đi.”
Sau câu đó, hai người yên lặng mấy giây.
Lâu sau Dịch Yên quay người lại, đối diện với Tô Ngạn.
Tô Ngạn nhìn cô với ánh mắt trầm thấp.
Dịch Yên đưa tay vuốt mặt anh: “Có mệt lắm không?”
Lời nói có hai tầng nghĩa.
Hai người đều thông minh, Tô Ngạn chắc chắn hiểu ý cô.
Tô Ngạn vốn là người có khả năng kiểm soát tốt, dạo gần đây cố gắng ép bản thân đi ngủ.
Vết thương hôm đó là anh cố ý gây ra, anh không thể vượt qua nỗi khổ đó.
Mấy ngày gần đây ngủ đủ giấc, trông anh cũng không mệt mỏi quá mức: “Không mệt.”
Dịch Yên mỉm cười: “Không mệt là tốt rồi.”
Tô Ngạn ôm cô vào lòng, chủ động nói: “Ngày mai đi nghĩa trang, ngủ sớm đi.”
Dịch Yên nhỏ giọng đáp: “Ừ.”
Tô Ngạn giơ tay tắt đèn, rèm cửa kính lớn không kéo xuống, một góc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mai-o-trong-long-anh/2783941/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.