Gió rít gào thổi qua tai, Khương Dã chở Cận Phi Trạch trên đường đèo. Hai bên là lá phong đỏ rực, nối liền thành một biển lửa. Đã gần hoàng hôn, mặt trời màu cam chìm xuống phía tây núi, một lớp mỏng như giấy cắt dán ở chân trời. Cận Phi Trạch im lặng suốt dọc đường, cũng không đội mũ bảo hiểm, hắn đặt đầu lên vai cậu. Hắn không muốn đội, Khương Dã tuỳ theo ý hắn, dù sao thì trên đường đèo cũng không có máy quay giám sát. Ráng chiều như ngọn lửa, thiêu đốt má họ.
Lái xe thấm mệt, Khương Dã đậu ở ven đường. Cận Phi Trạch xuống xe, đứng ở lan can nhìn ra núi xa. Bên dưới lan can là vách đá, một làn gió tạt qua, lá phong ngợp núi dập dờn, như ngọn lửa cuồn cuộn, hết đợt này đến đợt khác, ập tới từ phương xa. Mái tóc dài của Cận Phi Trạch chấp chới trong gió, ánh vàng nhảy nhót nơi khóe mắt đuôi mày. Ánh sáng bao trùm hắn, không nhìn rõ cảm xúc nơi đáy mắt hắn.
Khương Dã lục túi quần, lấy ra một miếng bánh sơn tra, xé vỏ bọc, chìa ra trước mắt hắn.
Cận Phi Trạch cầm lấy bánh sơn tra, nhai chậm rãi. Hình như hắn bị ốm rồi, không thấy vị ngọt, chỉ toàn đắng chát.
"Yêu các người không làm tôi thấy vui vẻ, tôi chỉ thấy đau khổ thôi," Cận Phi Trạch xoa lồng ngực, "Đau đến mức muốn moi tim ra. Các người đều là đồ lừa đảo, luôn miệng nói yêu tôi, nhưng đều muốn rời khỏi tôi."
Khương Dã đứng bên cạnh hắn, "Tôi sẽ không rời khỏi cậu."
"Lừa đảo."
"Không lừa cậu."
Nhìn dãy núi qua kính râm, trời đất như trùm trong bóng tối, mặt trời cũng tối tăm. Giang Nhiên bảo nơi ấy một đi không trở lại, đồng bộ nhận thức nên cậu cảm nhận được trạng thái của Giang Nhiên cực kỳ nguy hiểm. Mẹ ở thế giới kia xa xôi cũng không có tin tức, không còn gửi về tin gì nữa. Đúng vậy, bản thân Khương Dã cũng biết, lời cậu nói khó mà tin được. Cận Phi Trạch nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú, mặt mày hắn bị gió thổi lạnh toát, bờ môi mỏng mím chặt, toát ra sắc thái kiên quyết khác ngày thường.
"Bất kể tôi đi đến đâu, đều sẽ nghĩ cách trở về bên cậu." Khương Dã nói, "Cận Phi Trạch, tôi tin cậu, cậu cũng phải tin tôi."
"Cậu bảo mình tin cậu kiểu gì đây? Nơi đó nguy hiểm đến thế, người đó và mẹ cậu đều không có tin tức, cậu trở về được thật ư?" Cận Phi Trạch nâng má cậu lên, v**t v* gương mặt lạnh lùng của cậu, "Đấng sắp thức dậy, thì để Đấng thức dậy là được. Người chết thì chết, thế giới này bị hủy diệt thì bị hủy diệt đi, thế giới không có cậu, tại sao phải tiếp tục tồn tại? Mọi người cùng chết hết, chẳng phải là tốt hơn sao?"
"Bởi thế giới này có cậu mà," Khương Dã tựa vào trán hắn, giọng khàn khàn, "Cậu sống, chúng ta sẽ có hy vọng gặp lại."
"Lần này mình phải đợi cậu bao lâu đây?" Cận Phi Trạch hỏi.
"Không lâu quá đâu."
"Cậu phải hứa."
Khương Dã cầm tay Cận Phi Trạch đặt trước ngực mình, "Tôi hứa."
Cận Phi Trạch cúi đầu hôn cậu, "Không được lừa mình, nếu không, mình sẽ hận cậu cả đời."
.
Lúc họ về đến đạo quán thì đã đêm khuya. Trương Nghi dẫn họ đến hang động lưng chừng núi, ban ngày người của học viện đã đến một lần, may mà họ ra ngoài hóng gió chưa quay lại, tình cờ bỏ lỡ học viện.
Phủ Thiên Sư có cả ngọn núi này, trong hang động đều cúng Tam Thanh Tổ Sư, Trương Nghi dẫn họ đến nơi ít dấu chân người nhất, cầm đèn dầu bước vào hang. Hang động này rất rộng rãi, trong hang có giường đá, bàn ghế đá, các sư huynh sư đệ của Trương Nghi mang một số đồ dùng tắm rửa và áo choàng đạo sĩ để thay đến. Sầm Duẫn bị nhốt ngoài hang, Lý Diệu Diệu mở cặp mắt tròn xoe, ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn chằm chằm hắn không ngừng lấy một giây, A Sai và Wail nghỉ ngơi hồi phục trong hang.
*Tam Thanh Tổ Sư: Ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo, gồm Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn và Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn
Hoắc Ngang đã thay áo choàng đạo sĩ, ngậm bàn chải đánh răng, miệng toàn bọt, đang ngồi xổm bên vách đá súc miệng. Thân hình y cao một mét chín, áo choàng đạo sĩ bị y mặc thành áo tay lỡ, lại còn cắt đầu đinh, kết hợp với mắt mày sâu thẳm, quả thực chẳng ra làm sao. May mà bản thân y rất thản nhiên, dù tr*n tr**ng y cũng không quan tâm, chỉ cần Diệu Diệu không ở đây là được.
"Thiệt thòi quá," Trương Nghi nói, "Điều kiện chỗ bọn tôi khá gian khổ, nước lấy từ vại ở cửa hang, mấy sư đệ ngưỡng mộ A Trạch của tôi vừa gánh xong, nước sạch dưới núi."
Hai sư đệ của anh ta đứng cách đó không xa, đang ầng ậc nước mắt nhìn Cận Phi Trạch.
Một người trong số đó nói: "A Trạch, cậu còn nhớ mình không? Hồi ấy cậu ở dưới tháp liếc nhìn mình một lần choáng ngợp, mình biết ngay trong lòng cậu có mình, tiếc rằng mình đã xuất gia, chỉ có thể làm những việc nhỏ nhặt này cho cậu được thôi."
Người còn lại nói: "Còn mình nữa, mình vác thuốc nổ làm nổ tháp, bị trục xuất khỏi phái, sau này mình quyên góp một triệu tệ cho Phủ Thiên Sư, sư phụ mới khoan dung, đồng ý cho mình quay về học đạo. Nhưng đến khi mình quay về thì cậu đã rời tháp rồi." Anh ta ôm mặt, khóc rấm rứt, "Rốt cuộc chúng ta có duyên mà không có phận."
Khương Dã: "..."
Cận Phi Trạch cười tít mắt, "Các người yêu tôi đến thế, chi bằng đi chết vì tôi cho xong. Tâm trạng của tôi không tốt, nhìn thấy hai kẻ ngu như các người, tâm trạng càng tệ hơn, các người mau chết đi cho tôi vui."
Hai sư đệ này lập tức cúi người chào mọi người, "Không có việc gì khác thì chúng tôi xin cáo từ trước."
Dứt lời, hai người dắt tay nhau xuống núi bằng tốc độ ánh sáng.
Đầu bên kia, cánh tay Sầm Duẫn bị bó bột, treo trên cổ, tay còn lại thì bị đeo còng, hắn đang tựa vào lan can bên vách đá, tóc bị gió thổi bay tán loạn.
"Các người không muốn hỏi tôi về Thần Đầu Khỉ à?" Hắn ngồi đó cười.
Hoắc Ngang dội nước súc miệng lên đầu hắn, "Im mồm."
Trương Nghi cầm một bộ thâm y màu trắng tới, "Đây là áo của A Trạch, biết cậu ta bị ưa sạch nên tôi lấy áo mới từ phòng sư thúc, vừa may mùa thu năm nay."
Cận Phi Trạch cầm lên nhìn thử, sắc mặt âm u, tỏ vẻ chê bai.
Khương Dã cảm ơn thay hắn, "Xin cảm ơn nhiều."
Không ai để ý đến Sầm Duẫn, Sầm Duẫn nhổ nước súc miệng của Hoắc Ngang ra, một mình lải nhải không ngớt mà không chịu buông tha, "Tháng trước, nhân viên đồn trú ở Thanh Hải của chúng tôi thăm dò được một ngôi mộ cổ, chuyên gia của chúng tôi dùng carbon phóng xạ giám định niên đại, xác nhận ngôi mộ cổ này hẳn là mộ chôn thời Tây Hạ. Ngôi mộ này kỳ lạ vô cùng, trong mộ có tám quan tài cổ, trong số đó bảy quan tài xếp thành hình tròn, vây quanh quan tài cổ đỏ son ở chính giữa. Anh Giang, hẳn anh có ấn tượng phải không. Quan tài cổ mà anh đào được ở làng Thái Tuế mười tám năm trước, có phải giống hệt ngôi mộ Tây Hạ này không?"
Khương Dã nhìn về phía hắn bằng ánh mắt thờ ơ.
Hắn lấy làm phấn khích, càng nói hăng hơn, "Chúng tôi đã mở bảy quan tài cổ bên ngoài, chúng giống hệt ở làng Thái Tuế, nhốt bảy thi thể không đầu. Quan tài ngấm nước, hài cốt bị ngâm mục nát, cơ bản là không thể nghiên cứu sâu hơn được. Sau đó, chúng tôi đã mở quan tài thứ tám. Chiếc quan tài này vượt ngoài dự đoán của chúng tôi, thi thể bên trong không phân huỷ chút nào! Thi thể anh phát hiện trong chiếc quan tài đỏ ở làng Thái Tuế hẳn là cũng đã nát bấy rồi phải không, anh có muốn biết thi thể chúng tôi tìm được trông như thế nào không?"
Khương Dã còn nhớ chiếc quan tài đỏ đó, năm ấy cậu và Cận Phi Trạch rơi vào cấm địa làng Thái Tuế, tiếng huýt sáo của Giang Nhiên chỉ đường ra cho cậu, hình như trên đường đi đã bắt gặp quan tài đỏ, còn có thứ bò từ trong quan tài ra. Nhưng suốt dọc đường Khương Dã không dám ngoái đầu lại, chạy một mạch theo tiếng huýt sáo, rồi nhảy xuống sông.
"Chỗ tôi có ảnh," giọng Sầm Duẫn tràn ngập cám dỗ, "Anh có muốn xem thử không?"
"Xuỳ," Hoắc Ngang nói, "Xem thì xem, có gì to tát?"
Y đang định móc túi áo Sầm Duẫn lấy điện thoại, Khương Dã cản y lại.
Sầm Duẫn tỏ vẻ thất vọng.
Khương Dã nói: "Những người từng nhìn thấy cái xác cổ đó, hẳn là đều đã chết rồi."
"Tôi không nhìn nhầm người, anh hiểu rõ về Đấng và đệ tử của Đấng hơn hẳn chúng tôi." Sầm Duẫn nói, "Thi thể đó đeo mặt nạ đầu khỉ, theo chúng tôi tìm hiểu, tộc Khương Đảng Hạng ở Tây Hạ có một tín ngưỡng nguyên thuỷ, gọi là "Thần Đầu Khỉ". Cho đến nay, bản địa vẫn còn một số cư dân chặt đầu khỉ phơi khô, đặt trong lọ thờ cúng. Chuyên gia của chúng tôi cho rằng xác nam đeo mặt nạ đầu khỉ này là một thầy pháp, địa vị rất cao, vậy nên lúc chết có bảy thầy mo không đầu được chôn theo lão, trong mộ còn có vô số vàng bạc châu báu. Thế nhưng, khi chúng tôi mang cái xác nam này về phòng thí nghiệm, chuẩn bị giải phẫu nghiên cứu như mọi khi, biến cố đã xảy ra."
"Họ đã làm sai một việc." Khương Dã lạnh lùng nói.
"Đúng thế," Sầm Duẫn nói, "Họ đã tháo mặt nạ đầu khỉ của cái xác. Thi thể nam này có mặt của Đấng, Đấng không thể nhìn thẳng, không thể quan sát, tất cả những kẻ nhìn thấy Đấng đều sẽ phát điên. Qua máy quay giám sát, chúng tôi phát hiện các nghiên cứu viên đã khua khoắng dao mổ và chổi tàn sát lẫn nhau. Ngay sau đó máy quay giám sát bị nhiễu trắng che phủ, đến khi máy quay trở lại bình thường thì cái xác cổ vốn đang nằm trên bàn mổ đã biến mất."
"Kinh Quỷ Hoang nói rằng thần đang ngủ say, thế giới là một giấc mộng của thần. Nhưng ngủ say không có nghĩa là Đấng không thể di chuyển, kinh thư nói rằng Đấng thường xuyên mượn các sinh vật xấu xí và đáng ghét để nhìn trộm nhân gian, đây cũng là nguyên nhân tại sao chúng tôi liên tục cố gọi thần giáng lâm trên thân xác người. Theo phát hiện qua thí nghiệm nhiều năm của chúng tôi, chỉ cần là người từng bị Đấng ăn mòn đều sẽ trở nên xấu xí dị dạng vô cùng. Đương nhiên, ngoại trừ anh, anh vẫn đẹp trai tuấn tú như trước đây. Tôi nghĩ, thi thể này chính là đệ tử của Đấng, là sứ giả của Đấng ở nhân gian."
Hoắc Ngang chửi: "Tiên sư. Mày bảo bọn tao xem ảnh của lão, là muốn bọn tao cũng phát điên, để mày chạy trốn phải không? Đừng tưởng mày khen Tiểu Dã đẹp trai thì tao sẽ không đánh mày."
Sầm Duẫn cười ha ha, "Tôi nào có bản lĩnh ấy? Đấng không thể nhìn thẳng, sao tôi chụp được mặt kẻ đó? Tôi chỉ muốn cho mọi người xem mặt nạ đầu khỉ của lão mà thôi." Hắn nhún vai, "Hơn nữa tôi chẳng muốn chạy trốn chút nào. Anh Giang, anh muốn đi tìm mẹ anh phải không, dẫn tôi theo, tôi giúp được đấy. Thi thể nam nọ có không ít đồ tuỳ táng, trong số đó có một bức tranh cổ bằng da người vẽ một toà thành cổ hùng vĩ. Chúng tôi tin rằng, đó chính là tòa thành ma được ghi chép trong "Kinh Quỷ Hoang". Tranh cổ còn viết một lời tiên tri, nói rằng thần linh cổ xưa ngủ say trong thành, khi Đấng tỉnh dậy, Đấng sẽ giáng lâm ở hàng tỷ thế giới, hàng tỷ thời gian. Đến lúc đó, Thần Mộng chấm dứt, giấc mộng bừng tỉnh, trời đất hoá thành hư vô, trở về vẻ nguyên thuỷ ban đầu."
"Trời đất hoá thành hư vô," Hoắc Ngang phì cười, "Sao, thần tỉnh dậy thì vũ trụ sẽ nổ tung ư?"
Sầm Duẫn nhìn y bằng ánh mắt nhìn thằng ngu, "E rằng kết cục cuối cùng sẽ thảm khốc hơn là nổ tung. Trước khi ngày đó tới, tôi phải trở thành con dân của thần thì mới thoát nạn được. Đấng bí ẩn, nhân từ, sẽ che chở cho tín đồ trung thành nhất của Đấng, còn ban cho họ trường thọ và hạnh phúc không gì bì kịp. Anh có biết Bành Khang không?"
"Ai cơ, trông có đẹp trai bằng tao không?" Hoắc Ngang hỏi.
Sầm Duẫn tỏ vẻ khinh bỉ.
"Chính là Bành Tổ, một người sống cực lâu trong truyền thuyết." Trương Nghi bên cạnh giải thích.
"Lão là tín đồ của Đấng," Sầm Duẫn nói, "Lão đã sống bảy trăm năm, từ triều Hạ đến triều Thương, có bốn mươi chín bà vợ, năm mươi tư người con trai đã qua đời. Sau đó lão nhìn thấu tất thảy, đến nước Lưu Sa, ngủ say cùng thần. Nước Lưu Sa, chính là tòa thành ma trong "Kinh Quỷ Hoang". Ngôi mộ cổ mà chúng tôi khai quật tháng trước nằm ở lòng sa mạc. Cách nó hai trăm dặm về phía đông, chính là thành cổ Tây Hạ – thành Hắc Sơn."
"Ý của mày là, thành Hắc Sơn chính là tòa thành ma?"
"Đúng thế." Sầm Duẫn ngước mắt lên, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, dường như biến thành một người khác chỉ trong chớp mắt, "Khương Dã, thành Hắc Sơn, chính là điểm cuối của cậu."
Ánh mắt của hắn quá lạnh lùng, tất cả mọi người đều vô thức rùng mình.
Hoắc Ngang vỗ hắn một phát, "Mày làm gì đấy, trúng tà à?"
Sầm Duẫn ngoẹo đầu, hai mắt trợn trắng, ngất xỉu luôn.
Hoắc Ngang kinh ngạc nhìn bàn tay mình, "Tôi có vỗ mạnh đâu."
Y vẫn ở đó bối rối, Khương Dã lại hiểu, người thốt ra câu cuối cùng đó không phải Sầm Duẫn, mà là Giang Nhiên. Sao Giang Nhiên làm được? Quả là khó tưởng tượng. Y đã trở thành một phần của thần, chắc cũng không thể coi là sinh vật bình thường được nữa. Có điều y chỉ xâm nhập Sầm Duẫn được một giây ngắn ngủi, xem ra mẹ nói đúng, thời gian của y không còn nhiều nữa.
"Đến thành Hắc Sơn phải không." Trương Nghi nói, "Tôi đã dùng ID thân phận giả mua sáu tấm vé tàu hoả, Tiểu Dã, A Trạch, em gái, anh Hoắc, họ Sầm, và dẫn theo tôi nữa."
Khương Dã nhíu chặt mày, nói: "Nơi đó rất nguy hiểm, ba người ở lại đi."
Lý Diệu Diệu trợn mắt, nói gằn: "Không, được!"
Trương Nghi tỏ vẻ chua xót thở dài, "Đây không phải vấn đề tôi có muốn đi hay không, em gái đi, nhất định sẽ mang tôi theo."
Lý Diệu Diệu siết nắm đấm, gật mạnh đầu.
Khương Dã: "..."
Hoắc Ngang rút thuốc lá ra hút, nói: "Sao, cậu muốn tuyển lại đồng đội à?" Y hất cằm về phía A Sai và Wail trong hang, "Hai người này giá hai triệu tệ, cướp Tiểu Cận dùng họ thì thôi, đến nơi đó cậu dám dùng loại đồng đội heo này à?"
Đúng lúc này, giọng nói ti tiện của A Sai vọng ra, "Cậu chủ, tai nạn lao động có cho hoàn trả phí thuốc men không!"
Wail liên tục liếc mắt đưa tình với Khương Dã, "I need medical fees too."
Khương Dã: "..."
Cuối cùng vẫn quyết định dẫn theo Diệu Diệu và Hoắc Ngang. Không dẫn theo Diệu Diệu, chắc Diệu Diệu cũng sẽ chạy tới, cho con bé đuổi theo, chi bằng dẫn theo người. Hoắc Ngang tăng lương gấp ba, Khương Dã dùng điện thoại của Trương Nghi gửi hoá đơn cho Nhiếp Nam Nguyệt.
Đêm đã khuya, Trương Nghi đưa Lý Diệu Diệu về đạo quán ngủ. Mọi người tắm rửa thay quần áo xong, chuẩn bị tắt đèn nghỉ ngơi. A Sai nằm giường đá, tất cả những người còn lại ngủ đất trong hang. Cận Phi Trạch xoã mái tóc dài, mặc thâm y màu trắng, ánh nến ấm áp bao trùm mặt mày, nom như tiên giáng trần. Đương nhiên, chỉ cần phớt lờ vẻ âm u và nóng nảy toàn thân của hắn. Ngủ ở hang động khỉ ho cò gáy này, còn phải nằm đất, cậu ấm nhà họ Cận không quen chịu khổ như vậy. Khương Dã lấy một miếng bánh sơn tra và một viên thuốc ngủ ra, đặt vào lòng bàn tay hắn.
"Ngủ đi." Khương Dã tắt đèn.
Cận Phi Trạch sờ túi áo cậu, phát hiện trong túi không phải bánh sơn tra thì là thuốc ngủ. Tâm trạng của Cận Phi Trạch khá hơn đôi chút, ăn bánh sơn tra và uống thuốc ngủ, rồi chui vào túi ngủ. Khương Dã cũng tự chui vào túi ngủ, vốn định vào giấc, Cận Phi Trạch quay cậu lại để cậu quay mặt về phía mình.
"Mặt đau." Cận Phi Trạch nói.
"Sao thế?" Khương Dã sán lại gần quan sát mặt hắn.
Làn da hắn trắng toát, không tỳ vết như men sứ, dường như chẳng có gì khác.
"Cậu đánh." Cận Phi Trạch rầu rĩ nói.
Khương Dã: "..."
Cậu nhớ ra rồi, lúc trước ở sân thượng tức giận quá, đấm Cận Phi Trạch một cú.
"Muốn thổi thổi," Cận Phi Trạch tủi thân nói, "Cậu đánh mình, Sầm Duẫn bắt nạt mình, tất cả mọi người đều ngược đãi mình, đau không ngủ được này."
Khương Dã chống người dậy, thổi hơi vào má hắn. Hắn thò một tay ra từ túi ngủ, ấn đầu Khương Dã, hôn lên môi cậu. Khương Dã vô thức muốn giãy giụa, Cận Phi Trạch thì thầm bên tai cậu: "Muốn bị người khác nghe thấy à?"
Bên kia chính là Hoắc Ngang và Wail, bên này họ tạo tiếng động lớn quá, đúng là rất dễ bị nghe thấy. Khương Dã không cựa quậy nữa, Cận Phi Trạch day môi cậu, hôn đủ mới buông cậu ra.
"Sau này cậu còn đánh mình nữa không?" Cận Phi Trạch hà hơi bên tai cậu.
Khương Dã chịu đựng d** tai ngứa ngáy, vất vả nói: "Xin lỗi."
"Sao lại xin lỗi? Mình thích cậu đánh mình," trong mắt Cận Phi Trạch là nỗi hưng phấn cháy bỏng, "Cậu đánh mình sẽ làm mình cứng. Hôm đó nếu không phải cậu giận, mình đã đụ cậu rồi."
Khương Dã: "..."
Cậu đã đánh giá thấp độ b**n th** của hắn.
Hắn đè lên người Khương Dã, eo Khương Dã bị cấn v*t c*ng, cơ thể như sắp bị đâm thủng một lỗ.
"Muốn cậu." Cận Phi Trạch nói.
"... Ở đây đông người." Khương Dã hơi nhíu mày.
"Thế thì sao?"
"..." Khương Dã đắn đo một lúc, nói: "Vào rừng đi."
"Vào rừng làm gì?"
Khương Dã im lặng một giây, nói: "Tình."
*Vào rừng làm gì? l*m t*nh.
Cận Phi Trạch nhìn cậu, trong mắt là nỗi ngạc nhiên lồ lộ, chui vào rừng quả thật không giống việc mà Khương Dã sẽ đồng ý làm. Lúc nãy cậu ngẫm nghĩ nghiêm túc như thế, là đang nghĩ nơi nào phù hợp cho họ làm việc xấu giữa đêm hôm ư?
"Cậu nghiêm túc à?"
Khương Dã xoa đầu hắn, vẻ mặt thản nhiên, "Cậu vui là được."
Hôm nay tâm trạng của Cận Phi Trạch không tốt, Khương Dã muốn hắn vui vẻ.
Cận Phi Trạch nhớ lại khu rừng nhỏ bên cạnh, chê bai ra mặt, "Không muốn. Chi bằng bảo họ vào rừng mà ngủ, chúng ta làm ở đây."
Khương Dã: "..."
"Vào rừng." Khương Dã không thỏa hiệp chút nào.
Cận Phi Trạch đành miễn cưỡng đi theo cậu chui vào khu rừng, xong việc thì đã canh ba, Cận Phi Trạch mượn cớ vừa mệt vừa buồn ngủ lại đang bị thương để đòi Khương Dã cõng mình. Mặc dù Khương Dã là người nằm dưới, mặc dù trên mặt Cận Phi Trạch vốn không bị thương, nhưng Khương Dã vẫn cõng hắn về hang động. Cận Phi Trạch chui vào túi ngủ, Khương Dã khép túi ngủ của hắn lại, rồi tự chui vào túi ngủ của mình. Ban đêm hang động rất lạnh, may mà túi ngủ giữ nhiệt, Khương Dã đang ngủ mơ màng thì chợt nghe thấy có người kéo khóa túi ngủ của mình.
Là ai?
Khương Dã mở choàng mắt ra, bắt gặp gương mặt của Cận Phi Trạch.
Lại muốn làm nữa? Nửa đêm đánh thức người ta đòi này nọ, chỉ có Cận Phi Trạch mới làm được. Khương Dã có phần bất lực, thò mặt ra hôn hắn.
"Đi thôi." Cậu bò ra khỏi túi ngủ.
"Đi đâu?" Cận Phi Trạch nghiêng đầu.
Không phải muốn làm này nọ đấy sao?
Chẳng chờ cậu hỏi tiếp, Cận Phi Trạch đã bịt miệng cậu, kéo cậu ra ngoài. Trong tầm nhìn của con mắt vàng, hang động tối om, nhưng thấy được thấp thoáng vài dấu vết quái gở. Dưới đất có thêm một số chất nhầy sáng lấp lánh, uốn lượn đi vào từ cửa hang, kéo dài về phía giường đá.
... Thì ra là có thứ gì đó đã vào hang, Khương Dã nhất thời lúng túng.
Hoắc Ngang và Wail đều đã dậy, còn lấy súng trường xung kích ra. Mặc dù hai người họ không nhìn thấy chất nhầy, nhưng trực giác nguy hiểm tạo nên nhờ tác chiến quanh năm mách bảo họ rằng có thứ gì đó bên cạnh giường đá. Bốn người mò mẫm đi về phía góc hang đá, chia làm hai nửa lần lượt trốn sau tảng đá cách nhau không xa. Hoắc Ngang định nhắm vào giường đá, nhưng không nhìn thấy gì.
Khương Dã nhìn chằm chằm phía trước, cho tới khi mắt thích nghi với bóng tối, cậu dần dần nhìn thấy rõ có một thi thể lòm khòm đứng cạnh giường đá. Thi thể này mặc áo dệt sợi vàng bẩn thỉu, cổ tay lộ ra ngoài trải đầy đốm mốc hoen tử thi. Trên mặt kẻ này đeo một tấm mặt nạ đầu khỉ quái đản. Tấm mặt nạ đó làm từ xương sọ khỉ, hốc mắt sâu hoắm, đen ngòm, rất đáng sợ. Kẻ này từ từ tháo mặt nạ ra, quay mặt về phía A Sai đang ngủ say bên dưới, càng lúc càng áp sát, cảm giác như định hôn A Sai. Thứ này quay lưng lại với nhóm Khương Dã, từ góc độ của Khương Dã chỉ thấy được hành động của kẻ nọ, chứ không nhìn được rõ mặt.
Thi thể thầy pháp này lên đây từ bao giờ? Lẽ nào lão vẫn luôn đi theo Sầm Duẫn?
A Sai ngủ say như lợn chết, hoàn toàn không biết đến nguy hiểm bên cạnh.
Hoắc Ngang hạ giọng hỏi: "Bên kia là cái gì?"
Wail nhìn thấy thứ này lần đầu tiên, sợ khiếp vía chửi tục: "Oh, shit."
Hoắc Ngang giơ súng, nhắm vào gáy thi thể thầy pháp này. Đang định nổ súng, không biết ai đánh một quả rắm thối như sấm rền, một mùi thối buồn nôn lập tức lấp đầy hang động, thi thể nọ cũng quay phắt đầu lại. Thấy sắp nhìn thấy mặt lão, Khương Dã chẳng buồn nghĩ mà nổ súng luôn. Họng súng tóe lửa, đạn xé gió bay đi, găm vào vách đá trên trán A Sai ba tấc. A Sai bừng tỉnh, thi thể thầy pháp bên cạnh anh ta cũng biến mất.
"Chạy rồi à?" Hoắc Ngang thì thầm hỏi.
"Chắc vậy." Sắc mặt Khương Dã rất nặng nề.
"Có một vấn đề," Hoắc Ngang bỗng nói, "Súng của chúng ta không lắp đạn chu sa mà."
"..." Khương Dã hỏi ngay, "Vừa nãy ai đánh rắm?"
"Không phải tôi." Hoắc Ngang nói.
Cũng không thể là Cận Phi Trạch được, suy cho cùng thì sắc mặt hắn âm u đến độ muốn giết người rồi.
Thế thì chỉ có thể là Wail, nhưng tại sao anh ta không trả lời?
Khương Dã bật đèn pin quay về phía Hoắc Ngang và Wail, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt Wail trắng bệch, trông như đã tắt thở. Còn trên lưng Hoắc Ngang thì là một gương mặt đầu khỉ u ám.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.