Tập trung nhìn lại, con rối bóng đó là bị gió thổi, nên mới làm người ta bị ảo giác là nó xoay mặt.
Khương Dã cau mày ngẫm nghĩ, lẽ nào giọng Khương Dã nghe thấy trong điện thoại lúc trước là do con rối bóng này phát ra? Nhưng sao mà rối bóng biết nói được? Nó còn không có cơ quan phát âm. Khương Dã vốn định tháo kính râm ra nhìn bằng con mắt vàng, nhưng trong từ đường đông người quá, con mắt vàng của cậu lại rất bắt mắt, cậu đắn đo rồi từ bỏ việc tháo kính râm.
"Ăn no chưa?" Ông cụ kéo cậu, "Đừng nhìn lung tung, người nơi khác như các cháu không biết gì đâu. Đi thôi, về nhà ông."
Khẩu âm của ông cụ rất nặng, Khương Dã chỉ nghe được ông bảo họ đi theo ông về nhà. Trương Nghi bảo họ đừng đi tới đó, Khương Dã thấy trạng thái của nhóm Trương Nghi vẫn bình thường, mặc dù vẻ mặt có phần căng thẳng, nhưng không hoảng loạn, chưa đến mức ngàn cân treo sợi tóc, bèn đi theo ông cụ cùng Cận Phi Trạch.
Rốt cuộc con rối bóng đó là cái gì? Khương Dã không hiểu được. Dù tìm kiếm ký ức của Giang Nhiên cũng không thấy thứ gì quái gở đến vậy. Nó hoạt động bằng cái gì? Dùng cách gì giữ chân nhóm Trương Nghi? Thậm chí còn giữ chân được quỷ dữ như Diệu Diệu? Giọng Khương Dã trong điện thoại, làm sao nó thốt ra được? Sinh vật lạ cũng là sinh vật, nhưng thứ đó còn không phải sinh vật. Giang Nhiên không hề có kinh nghiệm về rối bóng, Khương Dã không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mam-ac/2860626/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.