Diệp Tích Nhân nhìn chằm chằm hắn.
Diệp Trường Minh theo bản năng bước lên chắn trước người Diệp Tích Nhân, chặn tầm mắt của Lục Thiên. Hắn cũng vừa thấy tên Bắc Yến kia, lại nhớ đến tin dữ do Vân Thuận mang đến, liền chỉ tay mắng chửi: “Lục Thiên, ngươi vậy mà dám phản bội Đại Lương, cấu kết với bọn Bắc Yến, ta nhổ vào! Đồ b*n n**c, chó săn Bắc Yến!”
Trước kia từng vài lần chạm trán, nàng vẫn cho rằng Lục Thiên chỉ là quân cờ của phe chủ hòa dùng để hãm hại bọn họ. Giờ xem ra, hắn rõ ràng là chó săn Bắc Yến, từ lâu đã ngầm quy thuận Xích Trản Lan Sách.
Nghe vậy, Lục Thiên lại mỉm cười, hoàn toàn không để bụng, chỉ tùy ý lắc đầu, mũi đao cào xuống mặt đất để lại vệt dài, nửa cười nửa giễu: “b*n n**c? Ngươi sai rồi. Ta đây là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Huống hồ, ai nói ta là người Đại Lương?”
Trong thân thể hắn vốn chảy một nửa huyết mạch Bắc Yến, sao lại tính là phản quốc?
Diệp Trường Minh há hốc miệng, chấn động vô cùng. Lục Thiên… vậy mà là người Bắc Yến!
Diện mạo người Bắc Yến và Đại Lương có đôi chút khác biệt, mà chỉ nhìn gương mặt của Lục Thiên, quả thật chẳng hề lộ chút dấu vết huyết thống ngoại tộc.
“Ngươi hà tất tìm cớ ngụy biện cho cái tội b*n n**c? Cho dù trong người có máu Bắc Yến, nhưng rõ ràng dáng dấp là người Đại Lương, Đại Lương sinh ngươi nuôi ngươi, vậy mà lại nuôi ra một con sói mắt trắng!” Diệp Trường Minh tiếp tục mắng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/2966424/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.