Diệp Tích Nhân đã từng nghe cái tên này. Ở vòng luân hồi thứ mười bốn, sau khi nàng g**t ch*t Lục Thiên, đã đến gặp Thánh thượng, đưa ra chứng cứ về thuốc nổ, cầu xin được chuyển Nghiêm Đan Thanh đến nơi an toàn.
Nhưng nghĩ đến Xích Trản Lan Sách là kẻ ra tay tàn nhẫn, nàng lại muốn giết hắn hoặc ít nhất khiến hắn phân tâm, để Nghiêm Đan Thanh thuận lợi được chuyển khỏi ngục thánh chỉ sang Đại Lý Tự, tránh mối uy h**p thuốc nổ.
Nào ngờ, xe ngựa của kẻ đó vừa đi ngang nàng thì không hề đi tiếp, mà lùi lại, buộc nàng phải lên xe, sau đó còn định giết nàng, may mà Nghiêm Đan Thanh đã kịp thời đến cứu…
Diệp Tích Nhân còn nhớ như in, lúc ấy Mạc Lặc và Xích Trản Lan Sách nhỏ giọng nói gì đó bằng tiếng Bắc Yến. Nàng nghe không hiểu, chỉ cố ghi nhớ giọng điệu ấy, thầm nhẩm đi nhẩm lại trong lòng, mong sẽ nhớ được vài âm tiết.
Dùng tiếng Bắc Yến để nói, chẳng phải chính là muốn giấu nàng hay sao?
Muốn giấu nàng, tất nhiên chính là những bí mật mà Bắc Yến không thể lộ ra bên ngoài.
Trải qua quá nhiều vòng luân hồi, ký ức về mấy âm tiết Bắc Yến không hiểu ấy đã dần trở nên mơ hồ. Nhưng khi nhắc tới chữ “tiên sinh”, nàng liền cảm thấy quen thuộc, nay cái tên “Ô Kiều tiên sinh” xuất hiện nàng cuối cùng cũng đã nhớ ra!
Xích Trản Lan Sách từng nhắc qua cái tên đó!
Khi ấy, Lưu Đa Hỉ âm thầm gây rối, cần người Bắc Yến xử lý, Xích Trản Lan Sách không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/2966478/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.