Sau cuối tuần thư giãn ở Hàng Châu, Triệu Mạn Chi trở lại công ty với tinh thần sảng khoái. Vừa bước ra khỏi thang máy thì cô chạm mặt Lâm Trác Văn đang tươi cười chào: "Mandy, chào buổi sáng." "Chào buổi sáng, Lâm..." Cô chợt nhớ lời anh dặn nên vội đổi cách xưng hô: "Thưa Gavin tổng." "Trông cô hôm nay vui vẻ nhỉ." Lâm Trác Văn nhướng mày thì thầm: "Vào văn phòng đi, có tin tốt chờ cô đấy." Tin tốt? Tim Mạn Chi đập thình thịch. Sự cố lần trước với Trang Hựu Khải đã lắng xuống. Hai người vẫn trao đổi email bình thường, không nhắc gì đến bản kiểm điểm nữa. Cô gần như quên hẳn chuyện đối đầu với vị sếp khó tính ấy. Giờ nghe Lâm Trác Văn nhắc lại, cô lại thấy bồn chồn. Rốt cuộc là tin gì? Hay sếp muốn điều cô đi nơi khác? Thoát khỏi ánh mắt soi xét của Trang Hựu Khải thì tốt thật nhưng nếu phải rời Thượng Hải thì căn hộ ở đây tính sao? Nghĩ ngợi miên man nên bước chân cô chậm dần. Khi lê bước tới bàn làm việc thì đập vào mắt là gương mặt đanh lại của Trang Hựu Khải. "Thưa sếp, tôi xin lỗi..." Mạn Chi vội liếc đồng hồ thấy mình không trễ giờ nên ngay thẳng đáp: "Sếp cần tôi làm gì ạ?" Trang Hựu Khải quăng túi giấy lên bàn cô, giọng lạnh nhạt: "Tối nay có tiệc rượu, cô đi cùng tôi." "Ơ?" Cô bất giác thốt lên rồi ngây ngô hỏi: "Đây là trang phục cho tôi ạ? Công ty mình đãi ngộ tốt thế sao?" "Chỉ là giày thôi, đồ sẽ có người mang tới sau." Nhìn cô gái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/man-suong-dem-xuan-khuoc-tu/2798787/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.