- Hai vị.
Kỷ Ninh nói:
- Các ngươi cũng biết ‘ngộ đạo chi bảo’ làm người ta đỏ mắt cỡ nào, một khi tin tức truyền đi, ta vĩnh viễn không ngày yên tĩnh, thậm chí có khả năng chết đi. Cho nên Cửu Trần huynh và Lai Gia huynh, kính xin lập lời thề bổn mạng, từ nay về sau tuyệt đối không tiết lộ ngộ đạo chí bảo ra ngoài, ngay cả cả chuyện ta lấy đi bảo vật trong Đình Nam hành cung cũng không thể tiết lộ ra ngoài. Ta biết rõ ép hai vị lập lời thề là quá bá đạo, kính xin hiểu nổi khổ tâm của ta.
Kỷ Ninh trịnh trọng nói:
- Kế tiếp trong Đình Nam hành cung, ba người chúng ta thay phiên sử dụng Ly Hợp Thạch Phủ Hương Lô, cũng xem như ta trả ân với các vị.
- Bắc Minh ngươi nói tới mức này, ta có thể cự tuyệt sao?
Cửu Trần giáo chủ lúc này lập lời thề.
- Đây là cơ duyên Bắc Minh ngươi, nó cuối cùng vô duyên với tinh hà nhất tộc ah.
Lai Gia Đạo Quân lắc đầu, lập tức lập lời thề.
Kỳ thật hắn cũng biết, nếu như không lập lời thề, chỉ sợ Kỷ Ninh hiện tại sẽ lập tức rời đi, thậm chí sẽ mang ngộ đạo chi bảo giấu đi, tinh hà nhất tộc cũng không thể tìm được.
- Đa tạ!
Kỷ Ninh thở ra một hơi, đồng thời cũng làm quyết định.
- Ly Hợp Thạch Phủ Hương Lô chính là bảo vật trọng yếu giúp ta hợp đạo, còn trọng yếu hơn Bắc Hồng kiếm nhiều! Không được để mất, bản tôn của ta ra ngoài mạo hiểm nói không chừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mang-hoang-ky/871801/chuong-1291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.