- Trải qua càng nhiều, hiểu được càng nhiều.
Phu Nhất cảm khái, nói:
- Tuy mạo hiểm là chuyện tốt nhưng có khả năng mất mạng, như lần này, chúng ta có ba người đi vào nhưng Đông Kỳ lão hữu đã bỏ mạng.
- Đông Kỳ Đạo Quân chết?
Kỷ Ninh giật mình.
- Đúng, chết hơn ngàn năm trước.
Phu Nhất gật đầu một cái.
- Hai ta cũng không có biện pháp, lúc ấy chúng ta liều mạng chạy thục mạng, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Thiên Phủ lắc đầu, nói:
- Đông Kỳ chậm một chút nên bị vây, cho nên vẫn lạc.
Thiên Phủ cười nói:
- Chết cũng không có gì, Đạo Quân chúng ta không chết trong mạo hiểm cũng hợp đạo thất bại thân tử đạo tiêu! Chúng ta đi ra ngoài mạo hiểm, đi một ít nơi cổ xưa cũng là tìm kiếm cơ duyên, từ đó giúp chúng ta ngộ ra đạo hoàn mỹ, như vậy hi vọng hợp đạo càng lớn hơn nữa. Hơn nữa thời gian mạo hiểm rung động lòng người, nhớ lại đều cảm thấy thống khoái.
- Hai ta những ngày gần đây đều xử lý chút ít bảo vật.
Phu Nhất Đạo Quân nhìn Kỷ Ninh, nói:
- Sau khi xử lý xong bảo vật liền định đi quê quán của Đông Kỳ, hỗ trợ gia hương của hắn. Không nghĩ trước khi xuất phát gặp được Bắc Minh sư đệ ngươi, nếu như ngươi chậm thêm chút ít chỉ sợ ta và Thiên Phủ đã xuất phát.
- Đây chính là duyên phận giữa ta và Bắc Minh huynh đệ.
Thiên Phủ cười nói.
- Phu Nhất sư huynh.
Kỷ Ninh lại nói:
- Các ngươi muốn đi quê hương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mang-hoang-ky/872063/chuong-1221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.