Thừa Uyên không ngờ mình vẫn có thể tỉnh lại. Hắn cho rằng bản thân đang ở dưới địa phủ, nên thử suy nghĩ lời chào hàng thật hoành tráng: kể công lao giúp hoàng đế, tốt nhất là kiếp sau cho hắn tiếp tục làm đạo tặc. Nhưng khi hắn vạn phần khó khăn nhấc mi mắt lên, cảnh tượng đập vào khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Chiếc màn trướng đính hột tím treo trên cái giá giường, long văn chìm màu vàng, mơ hồ lộ ra khí tức đồi bại, dấu hiệu này đã từng không được coi trọng, bên trong đỉnh đốt hương liệu cao cấp, mơ hồ hiện ra khung cảnh xung quanh.
Đây là chiếc giường lớn trong Thừa Càn cung.
Nghĩa là được cứu rồi… Thừa Uyên muốn cười một cái biểu thị sự vui mừng, nhưng tiếc thay cơ nhục cứng ngắc không cho hắn cơ hội này. Thậm chí cả môi cũng không nhúc nhích nổi, cả người tê dại như không phải của mình.
Thừa Uyên không khỏi hoài nghi đây có phải là kết quả sau khi rơi vào tay Nhiếp Chính Vương, chịu cực hình bóp nát gân cốt toàn thân.
Đương nhiên nếu là như vậy, tiểu hoàng đế phải phụ trách nuôi hắn cả đời.
Hơn nữa còn phải báo thù cho hắn.
Thừa Uyên mơ màng suy nghĩ.
Trong tầm nhìn chật hẹp, một gương mặt lạ bỗng xông vào, trông có vẻ là một thầy thuốc. Thừa Uyên sợ hết hồn, nhưng vẻ mặt đối phương hơn cả sợ hãi là kinh hãi: “Tỉnh rồi! Tỉnh rồi tỉnh rồi tỉnh rồi– Người đâu! Mau đi bẩm báo hoàng thượng!”
Nhất thời, Thừa Càn Cung vốn vắng lặng như không có ai ở bỗng bật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mang-nien-hoa/1793568/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.