"Không được! Không muốn cái tên này!" Tổ Kỳ phản xạ có điều kiện từ chối, trên mặt cậu tràn ra một tầng mồ hôi lạnh, thần sắc hiện rõ sợ hãi.
Tiết Giác trong ánh mắt hiện lên chút nghi hoặc, hắn bình tĩnh mà nhìn chăm chú Tổ Kỳ đang phản ứng kịch kiệt, hỏi: "Tại sao?"
Tổ Kỳ quay đầu tránh né ánh mắt của Tiết Giác, sốt sắng mà nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt tái nhợt mà mở miệng nói: "Không có tại sao, anh biết tôi không thích cái tên này là được rồi".
Tiết Giác không nói gì, chỉ là ánh mắt sáng quắc mà nhìn Tổ Kỳ nôn nóng bất an, dường như muốn đem linh hồn Tổ Kỳ nhìn thấu.
Dù cho Tổ Kỳ quay lưng dùng cái gáy đối diện Tiết Giác, cũng tựa hồ có thể nhận ra được đạo ánh mắt cường liệt của hắn, cậu bị nhìn đến tê cả da đầu, da gà da vịt cũng nổi đầy.
Ngay lúc Tổ Kỳ cho là Tiết Giác sẽ không quan tâm đến lời nói của cậu, bỗng nhiên nghe thấy Tiết Giác phát ra một tiếng thở dài như có như không, dư quang bên trong nhìn thấy vẻ mặt của hắn vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, chỉ nói: "Hảo đi."
Tổ Kỳ nháy mắt một cái, quay đầu nhìn về phía Tiết Giác, thần sắc mờ mịt.
"Con trai có thể không gọi Tiết Minh Khôn, nhưng tuyệt đối không thể gọi Tiết Thiên Vạn, danh tự này quá... chướng tai gai mắt." Tiết Giác lời trong lời ngoài tất cả đều là ý thỏa hiệp, "Bất quá nhũ danh có thể gọi Thiên Vạn."
Nghe vậy, Tổ Kỳ tầng tầng thở phào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mang-thai-hai-tu-cua-hao-mon-lao-nam-nhan/2478225/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.