Đợi không bao lâu, Đường Mạc Ninh điện thoại tới lần thứ hai, hắn cũng không hờ hững kết hợp chút cao cao tại thượng mà ra lệnh như trước mà là tức đến nổ phổi chỉ trích.
"Tổ Kỳ! Cậu cư nhiên cúp điện thoại tôi! Lúc trước Hạo ca giúp cậu nhiều như vậy, hiện tại anh ấy gặp rủi ro, cậu liền một chút quan tâm cùng thăm hỏi đều không có, lương tâm cậu bị chó ăn rồi sao?!"
Đối mặt Đường Mạc Ninh không để ý hình tượng điên cuồng rít gào, Tổ Kỳ nội tâm không chút nào gợn sóng, thậm chí còn có điểm muốn cười.
Tổ Kỳ cực kỳ bình tĩnh mà mở miệng: "Nếu cậu có lương tâm như thế thì nghĩ biện pháp đem Thạch Hạo từ bên trong vũng bùn mò ra đi nha, đừng có mà ở chỗ tôi nổi điên."
"Cậu..." Đường Mạc Ninh giận dữ, hắn không nghĩ tới Tổ Kỳ ngày xưa ở trước mặt hắn nhát như chuột cư nhiên trở nên nhanh mồm nhanh miệng như thế.
"Cậu cái gì mà cậu? Đây chính là thái độ cầu xin người khác của cậu?" Tổ Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười mà nói rằng, "Tôi còn tưởng rằng cậu cùng Thạch Hạo lăn lộn lâu như vậy, ít nhất biết đến đối nhân xử thế lễ phép cơ bản."
Bên này Tổ Kỳ nói tới nhẹ như mây gió, bên kia Đường Mạc Ninh tức giận đến suýt nữa cắn nát một cái răng.
Nếu không phải Tiết Giác xuất thủ dạy dỗ Thạch Hạo, mượn blog doanh tiêu đem những chuyện xấu của Thạch Hạo toàn bộ công khai ra ngoài, hiện tại Thạch Hạo sẽ không lưu lạc tới nông nỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mang-thai-hai-tu-cua-hao-mon-lao-nam-nhan/2478330/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.