Linh lực toàn thân và Phượng Liên đấu với nhau, Bố Tái bỗng nhiên phun một ngụm máu, cơ thể cũng bị sóng linh lực đụng bay ra ngoài.
Phượng Liên bị ngăn lại, sắc mặt Địch Hạo lạnh đi, cổ tay đung đưa, hạ Phượng Liên xuống, lại vung lên tấn công lần thứ hai, lần này thành công bọc lấy trái tim Long Mạch, đúng lúc này, nữ nhân trên thạch đài rống giận, cơ thể đã gần hoàn chỉnh bỗng vọt từ thạch đài lên, muốn ôm trái tim Long Mạch.
"Tìm chết!" Địch Hạo cũng bất chấp những oán linh quanh người, nhảy xuống từ rễ cây lớn, cùng lúc đó một cái đuôi được hóa từ linh lực hòa với gió, bắn ra, xuyên thấu cơ thể của nữ nhân, khiến cô ta rơi khỏi thạch đài.
"Nữ hoàng" Bố Tái lê thân thể tiếp được nữ nhân "Ngài không sao chứ?"
Phượng Liên quấn trái tim Long Mạch được thu hồi về tay Địch Hạo, Địch Hạo cười nhạo một câu: "Không chịu nổi một đòn"
"Nếu không phải nữ hoàng đang trọng thương chưa lành, sao có thể đến các người giương oai" Ánh mắt Bố Tái thâm độc nhìn Địch Hạo.
Địch Hạo nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bất tử trong lòng Bố Tái "Trọng thương chưa lành? Cô ta căn bản không phải là người sống, sao có thể xem là trọng thương? Một người đã chết không thể chết lại lần nữa, sao vẫn còn lưu luyến trần thế, Thiên Đạo không dung, ông còn muốn lợi dụng trái tim Long Mạch để cô ta sống lại, thật sự là si tâm vọng tưởng."
Địch Hạo vừa nói vừa híp mắt cẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mang-theo-banh-bao-di-troc-quy-2/933630/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.