Sư nương thở dài nói: “Tú cô, những năm qua, cũng là chúng ta có lỗi với ngươi. Chỉ nghĩ rằng ngươi ở trong phủ, ở bên cạnh lão thái thái là tốt rồi. Có ra ngoài hay không cũng tùy ý ngươi thích.”
“Ta thường nghĩ, hồi nhỏ ngươi theo gia đình lưu lạc đến đây, đã phải trải qua biết bao khổ cực. Chỉ cần có thể sống bình an suốt đời đã không phải là điều xấu.”
“Chỉ là chúng ta cũng quên mất, chim non ở trong tổ, tuy an toàn nhưng cũng sẽ không bao giờ học được cách bay. Cuối cùng, có lẽ ngươi sẽ sống một cuộc đời bình yên nhưng cũng đánh mất niềm vui khi bay giữa những đám mây.”
“Cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Rốt cuộc cuộc sống nào tốt hơn, ta cũng không thể nói rõ. Nhưng ít nhất cũng nên cho ngươi một lựa chọn...”
Nghe đến đây, Tú cô lộ vẻ hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống đất: “Phu nhân, ta thật sự đã sai nhưng xin đừng đuổi ta đi!”
Giọng nói của bà ta đầy vẻ mờ mịt
Bà ta đã ở Cảnh gia rất nhiều năm rồi. Nếu như phải rời đi, bà ta thật sự không biết mình nên đi đâu.
Sư nương bất lực cười một cái, kéo bà ta dậy: “Nói gì vậy, sao chúng ta có thể đuổi ngươi đi được? Chỉ là, sau này ngươi đừng ở bên cạnh lão thái thái nữa...”
Thấy Tú cô lại hoảng sợ, bà vội nói: “Ngươi đừng lo, ý ta là ngươi đừng suốt ngày ở trong nhà nữa. Có thể đến cửa hàng của thương đội chúng ta giúp bán hàng hoặc làm việc khác!”
Chắc chắn họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mang-theo-may-ban-hang-tu-dong-xuyen-ve-co-dai/2196493/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.