Khi dễ nữ hài tử cũng làm cho trong lòng Trần Lạc có chút chột dạ, cậu thấy Trần Lăng nhìn qua, lập tức làm ra bộ dáng hung ác trừng mắt nhìn trở về: “Nhìn cái gì mà nhìn! Đều là ngươi sai! Nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt!”
“Được được được, là lỗi của ta.” Tiểu tổ tông đang nổi nóng, Trần Lăng lập tức giơ hai tay đầu hàng.
Trong nhóm người ái mộ Uyển Đồng, một ít người đuổi theo, còn một chút ở lại tại chỗ, ý đồ dùng ánh mắt giết chết hai đăng đồ tử(tên khốn)trêu chọc nữ thần của bọn họ. Nhưng ngại thân phận của Trần Lạc, cũng không có một người dám bước ra một bước, thật sự vô cùng hận hai người này.
Trong lòng rốt cuộc cảm thấy làm người ta khóc là chính mình sai, Trần Lạc vội vàng lôi kéo Trần Lăng trở về phòng. Bốn bề vắng lặng , lúc này mới cúi đầu, ủ rũ ảo não nhận sai: “A Lăng thực xin lỗi, ta giống như lại rước lấy phiền phức cho ngươi.”
Trần Lăng cười nói: “Này có làm sao, không quen nhìn ta liền theo hắn đi, giao hảo cùng ta cũng không có khả năng bởi vì chuyện này mà bất hòa. Ngươi nha, nghĩ thoáng chút.”
Trần Lạc ngồi ở trên ghế, nhìn Trần Lăng giống như trước bưng lên điểm tâm tinh xảo cho cậu, chuyển chuyển mắt châu đáp: “A Lăng, tại trước tông môn đại bỉ, chúng ta nên nghĩ hết biện pháp đem ủ rũ trên người ngươi giải quyết xong đi!”
“Nhiều năm như vậy đều không nhắc tới chuyện này , sao hiện tại lại nghĩ tới.” Trần Lăng nghi hoặc nhìn cậu, “Lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mang-theo-nhan-vat-chinh-tron-kich-tinh/809566/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.