Dáng vẻ thẹn thùng của cô khiến người ta phải mủi lòng, trái tim Lịch Mãnh rung động, anh không nhịn được, lại hôn lên lần nữa.
Dung Thanh Du vội vàng đưa tay cản anh lại: “Đừng làm rộn, em còn chưa đánh răng nữa.”
Lịch Mãnh ôm cô, thân mật cọ cọ vào mặt cô: “Vợ à, anh không ngại! Anh hôn một cái thôi, một cái thôi, được không?”
Dung Thanh Du bất lực không biết phải làm sao với anh: “Được, vậy hôn một cái, xong rồi không được làm loạn nữa.”
Đôi mắt Lịch Mãnh như thoáng hiện lên ý đồ xấu, hôn một cái sao mà xong được.
Đến khi vân thu vũ hiết, cuối cùng Dung Thanh Du mới biết, không thể tin lời người đàn ông này nói được!
Vì để không ảnh hưởng đến việc mời trà ông bà và bố mẹ chồng, Dung Thanh Du đành phải uống một viên bồi nguyên đan để mình mau chóng khôi phục tinh thần lại.
Lịch Mãnh nịnh nọt nhìn cô: “Vợ à, cho anh uống một viên với.”
Dung Thanh Du liếc mắt nhìn anh: “Em thấy tinh thần của anh rất tốt, không cần uống cái này.”
Lịch Mãnh thấy vợ mình nói vậy rồi hừ hừ ra ngoài.
Anh cũng biết chuyện mình vừa làm hơi quá đáng một chút nên cũng không dám ý kiến gì, ngoan ngoãn đi theo sau vợ ra ngoài.
Cụ Lịch và Lịch Chấn Quốc, Lâm Văn Lan, còn có chú hai thím hai, cậu ba mợ ba bọn họ đều đã thức dậy cả, mọi người đang chuẩn bị ăn sáng.
Thấy Dung Thanh Du và Lịch Mãnh đi vào, Lâm Văn Lan cười hỏi cô: “Tiểu Du, sao các con dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Dung Thanh Du cười trả lời: “Do thói quen tỉnh dậy lúc sáng sớm ạ.”
Lâm Văn Lan nghe vậy, chỉ cười nói: “Vậy mau ngồi xuống ăn sáng đi!”
Cả nhà họ Lịch tề tụ không ít người, bà v* chăm sóc cho cụ ông cũng được điều sang bên đây rồi.
Bữa sáng cực kỳ phong phú, có cháo thịt hầm cải xanh, trứng chiên, sữa đậu nành, đậu hũ, bánh bao nhân đậu, bánh bao nhân thịt, trứng gà luộc, sữa bò, vân vân mây mây các loại thập cẩm thức ăn.
Dung Thanh Du múc một chén cháo thịt hầm cải xanh, gắp thêm một miếng trứng chiên, thấy các trưởng bối bắt đầu ăn cô mới chậm rãi ăn cùng.
Lịch Mãnh cũng ăn giống Dung Thanh Du, múc một chén cháo thịt hầm cải xanh, kẹp một miếng trứng chiên, ăn từng chút từng chút.
Tâm trạng hiện tại của anh khá vui vẻ nên ăn rất ngon miệng.
Ăn cháo và trứng gà xong, anh lại bắt đầu ăn bánh bao nhân thịt, đậu hũ, trứng gà luộc.
Mọi người thấy anh ăn ngon như vậy nên cũng bị lây khẩu vị của anh, ăn nhiều hơn bình thường.
Ăn sáng xong, cả nhà quay lại đại sảnh, ngồi xuống đúng vị trí bối phận của mình.
Lịch Mãnh và Dung Thanh Du kính trà cho cụ Lịch trước: “Ông nội, mời ông uống trà!”
Cụ Lịch vui vẻ cười đáp một tiếng: “Tốt lắm.”
Cuối cùng cũng được uống trà của cháu trai lớn và cháu dâu, trong lòng cụ ông vui vẻ không thôi, ông ấy đã chuẩn bị xong bao lì xì cho bọn họ từ sáng sớm rồi.
“Tới đây, Tiểu Du này, tặng bao lì xì cho các cháu, hy vọng cuộc sống sau này của các cháu sẽ may mắn thuận lợi, trong cuộc sống vợ chồng, hai cháu phải tin tưởng lẫn nhau, thấu hiểu nhau, cùng bao bảo bọc nhà họ Dung, điều cuối cùng chính là tranh thủ sớm ngày khai chi tán diệp cho nhà họ Lịch chúng ta, ha ha ha…”
Lịch Mãnh nghe thấy câu cuối cùng của ông cụ, cũng cười híp mắt.
Anh nghiêng đầu nhìn sang Dung Thanh Du, cười tươi như hoa.
Dung Thanh Du trợn mắt nhìn anh một cái, cô đưa tay nhận lấy bao lì xì của ông cụ, đỏ mặt trả lời: “Cảm ơn ông nội, tụi cháu nhất định sẽ cố gắng!”
Tiếp đến, Lịch Mãnh và Dung Thanh Du lại dâng trà cho bố Lịch Chấn Quốc và mẹ Lâm Văn Lan: “Bố, mời bố uống trà! Mẹ, mời mẹ uống trà!”
Lịch Chấn Quốc cũng vui vẻ uống trà: “Được được được, tới đây, Tiểu Du, cầm lấy bao lì xì này…”
Hai vợ chống bọn họ cũng tặng mỗi một người Lịch Mãnh và Dung Thanh Du bao lì xì.
Tiếp theo, Lịch Mãnh và Dung Thanh Du lại kính trà cho chú hai thím hai, cậu ba mợ ba.
Bọn họ cũng tặng bao lì xì cho bọn họ giống vậy.
Sau khi kính trà xong, chú hai thím hai và cậu ba mợ ba bận bịu công việc nên đứng dậy nói tạm biệt với cụ ông, bọn họ phải chạy về lo công việc.
Cụ Lịch cũng hiểu cho bọn họ, lão nhị và lão tam là những người nắm giữ vị trí chức vụ quan trọng, có thể dành ra một ngày đến tham gia hôn lễ là hiếm thấy lắm rồi.
Dung Thanh Du biết bọn họ phải đi về nên vội vàng chuẩn bị quà đáp lễ cho họ.
Hai bình rượu hoa đào, mấy giỏ trái cây, mấy giỏ rau quả, còn có một chút điểm tâm.
Hai nhà bọn họ đều biết những thứ này rất tốt, thấy Dung Thanh Du chuẩn bị nhiều quà đáp lễ cho bọn họ như vậy nên cũng chân thành cảm ơn cô, còn nhiệt tình mời cô có rảnh thì đến nhà bọn họ chơi.
Sau khi Lịch Mãnh và Dung Thanh Du tiễn chú hai cậu ba bọn họ xong, hai ngời lại chào hỏi với cụ ông một tiếng, chuẩn bị ra ngoài dạo chơi một vòng.
Trong lòng Dung Thanh Du còn băn khoăn về mấy vị nhà khoa học kia.
Điều khiến cô cảm thấy vui mừng chính là cô đã dùng thiên nhãn để xem qua bọn họ, phát hiện bọn họ không chỉ không gặp nguy hiểm mà còn làm nghiên cứu cùng với giáo sư Diệp Hoa Chương nữa.
Dung Thanh Du suy đoán, có lẽ sau khi cô cứu giáo sư Diệp Hoa Chương, dẫn tới hiệu ứng con bướm nên những nguy hiểm mà mấy nhà khoa học đó phải đối diện cũng biến mất, thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
Đây chính là chuyện tốt, nếu dựa theo tiến trình như vậy thì có lẽ cô không cần phí tâm đi cứu người nữa.
Lịch Mãnh chạy xe đẹp, chở Dung Thanh Du ra ngoài chơi.
Hai người đi Vạn Lý Trường Thành trước, sau khi ăn trưa xong lại đến công viên Bắc Hải dạo một vòng.
Ngày hôm nay, cứ đi loanh quanh vậy là xong rồi.
Ngày hôm sau, Lịch Mãnh còn bảo dẫn cô ra ngoài chơi tiếp.
Dung Thanh Du sợ mệt, không muốn ra ngoài nên nói với anh chi bằng ở nhà nghỉ ngơi.
Lịch Mãnh chỉ mong được ở nhà cùng cô, như vậy thì anh có thể tìm cơ hội thân mật với cô rồi.
Ngày thứ ba, sau khi ăn sáng xong, Dung Thanh Du và Lịch Mãnh lấy xe cùng nhau đi về nhà mẹ.
Tống Huệ Trân đứng trước cửa từ sáng sớm, ngòng nhìn con gái bảo bối dẫn con rể về nhà sớm một chút.
Mặc dù hai nhà cách rất gần, Tống Huệ Trân rất mong nhớ con gái mình nhưng hai ngày qua bà cố nhịn không đi tìm con gái, sợ rằng sẽ ảnh hưởng cuộc sống tân hôn của cô.
Cũng may Dung Thanh Du không để mẹ mình chờ quá lâu, vừa qua chín giờ, cô và Lịch Mãnh đã đến nhà họ Dung.
Tống Huệ Trân cười tỏa nắng nhìn con gái bảo bối nhà họ Dung, cũng biết cô đang sống tốt nên tạm buông bỏ được gánh nặng trong lòng.
Bà cười gọi con gái con rể: “Tiểu Du, Tiểu Mãnh, mau vào đi, từ sáng sớm bố con đã mong các con về chơi rồi đấy.”
Dung Thanh Du và Lịch Mãnh vào phòng khách, thấy bố và ba người anh đều ở đây cả.
Cô cười gọi bọn họ: “Bố, anh cả, anh hai, anh ba, tụi em về rồi, chị dâu cả với chị dâu hai đâu rồi ạ?”
Tống Huệ Trân cười đáp lại cô: “Hai chị dâu của con làm lụng trong bếp đấy.”
Dung Thanh Du lập tức nói: “Vậy mọi người nói chuyện đi, con giúp chị dâu nấu cơm.”
Tống Huệ Trân vội vàng kéo cô lại: “Các con vừa mới quay về, con ngồi uống ly trà với Tiểu Mãnh trước đã, việc nấu cơm có mẹ với hai chị dâu của con là đủ rồi.”
Dung Thanh Du hắng giọng: “Mẹ, con mới gả ra ngoài mà mẹ đã bắt đầu khách khí với con rồi sao?”
Tống Huệ Trân bất đắc dĩ nhìn cô: “Con bé ngốc này, không phải mẹ thương con sao, được rồi, con ngồi với Tiểu Mãnh một lát đi, nói chuyện với bố con một chút. Ông ấy nhớ con nên hai đêm rồi ngủ không ngon, ông ấy lo lắng cho con, nói không biết con gả qua đó như thế nào?”
Dung Thanh Du nghe vậy, trong lòng bồi hồi cảm động.
Bố mẹ cô thương cô lo lắng cho cô nhiều đến mức nào, cô biết cả.
Mặc dù mẹ nói bố nhớ cô, lo lắng cho cô như vậy nhưng chắc chắn mẹ cũng giống bố.
Dung Thanh Du vòng tay ôm lấy Tống Huệ Trân, thân mật cọ cọ vào đầu bà, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, cảm ơn bố mẹ vì vẫn luôn yêu con thương con như vậy.”
Tống Huệ Trân cưng chiều nhìn con gái bảo bối, cười nói: “Con bé này, nhà ta chỉ có một đứa con gái, không thương con thì thương ai, các con trò chuyện trước đi, mẹ phải đi giúp hai chị dâu của con nấu cơm.”
Dung Thanh Du thấy mẹ thật sự không muốn cho cô động tay nên cũng khéo léo nói: “Được rồi, vậy hôm nay con lén lười chút, chờ mọi người làm cho con ăn.”
Buổi trưa lúc ăn cơm, Dung Học Uyên bảo cháu tai lớn mời hai vợ chồng anh cả Dung Học Xương đến ăn cơm cùng.
Sau khi Dung Học Xương đến, ông ấy vui vẻ nói với Thanh Du: “Tiểu Du này, mấy thôn gần đây mang đồ của thôn ta về, cũng làm theo phương pháp của chúng ta nhưng đồ bọn họ trồng ra không ngon như thôn chúng ta, cháu nói xem có kỳ lạ không?”
Dung Thanh Du khẽ cười nói: “Phong thủy thôn chúng ta tốt ạ.”
Dung Học Xương gật đầu một cái: “Đúng vậy, thôn chúng ta có cháu chính là phong thủy. Nhưng mà mặc dù đồ ăn bọn họ trồng ra không bằng chúng ta nhưng cũng khá hơn so với đồ bình thường một chút, cung cấp cho cửa hàng thực phẩm hay hợp tác xã vẫn được.”
Nói đến đây, Dung Học Xương lại hỏi Dung Thanh Du: “Tiểu Du này, hơn nửa năm nay thôn chúng ta thu vào không ít, có phải nên phát cho thôn dân một ít tiền không?”
Dung Thanh Du nghĩ ngợi một chút, đề nghị với ông ấy rằng: “Bác cả, tiền kiếm được trong thôn, bác cứ xem tình hình, giữ lại vài phần còn lại chi khoảng ba mươi phần trăm để phát triển cơ sở hạ tầng trong thôn, ví dụ như: Xây trường tiểu học và trường trung học, sửa lại đường trong thôn một chút v.v…”
Dung Học Uyên nghe Dung Thanh Du nói vậy, cũng gật đầu tán thành: “Tiểu Du nói không sai, anh cả, thông chúng ta kiếm tiền không chỉ để mọi người sống tốt mà phải xây dựng cả thôn ngày càng tốt hơn mới được.”
Dung Học Xương gật đầu cười đồng ý: “Anh cũng nghĩ như vậy, vậy hôm nay anh về lên toàn bộ kế hoạch, ngày mai mọi người cùng họp, thảo luận một chút, mọi người thấy thế nào?”
Dung Học Uyên và Dung Thanh Du đồng loạt gật đầu: “Được.”
Sau khi ăn trưa, uống hai ly trà xong, Dung Thanh Du và Lịch Mãnh đứng dậy tạm biệt về nhà.
Tống Huệ Trân cũng tặng cho họ một đồng quà cáp, rồi dặn dò Dung Thanh Du rảnh rỗi thì về thăm nhà một chút.
Dung Thanh Du ngọt ngào cười đồng ý: “Mẹ, con sẽ về, con chắc chắn sẽ ngày ngày sang đây thăm mọi người.”
Tống Huệ Trân nghe con gái nói vậy nên cũng vui vẻ cười híp mắt: “Được, mẹ chờ.”
Sau khi quay về, Lịch Mãnh và Dung Thanh Du trải qua kỳ nghỉ tân hôn một tuần đầy ngọt ngào.
Lịch Mãnh bắt đầu đi làm, Dung Thanh Du cũng tiếp tục thí nghiệm ruộng thượng công.
Nghĩ đến việc gia cầm và lương thực trong Tiên phủ tùy thân ngày càng nhiều, Dung Thanh Du thường xuyên lặng lẽ ra ngoài làm xong chuyện, kiếm công đức.
Nếu gặp cô nhi hoặc cụ già không có nhà thì cô dẫn bọn họ đến miếu của Huyền nữ nương nương, để bọn họ ở đó.
Ngoại trừ lương thực do cô cung cấp, Dung Thanh Du cũng mở mấy mẫu đất phía sau miếu Huyền nữ nương nương cho bọn họ dùng để trồng trọt và nuôi gia cầm, ít nhất cũng có thể tự cung tự cấp.
Sau tháng cưới thứ ba, Dung Thanh Du mang thai.
Lịch Mãnh vui mừng đến mức sắp phát điên rồi.
Người lớn hai nhà nghe tin tốt này cũng vô cùng vui vẻ.
Cụ Lịch bảo Dung Thanh Du không đi làm việc nữa, ở nhà dưỡng thai thật tốt.
Nếu thật sự ngại rảnh rỗi, muốn làm gì đó thì cứ làm lụng sơ sơ ở hai mẫu đất trong hậu viện nhà mình là được.
Trong khoảng thời gian mang thai này, Dung Thanh Du quyết định cống hiến thuốc cầm máu, thuốc chữa vết thương, thuốc giải độc cho quân đội.
Bên quân đội cũng không lấy không thuốc của cô, quyết định chi cho cô mười phần trăm lợi nhuận.
Dung Thanh Du không muốn.
Nhưng lãnh đạo bên quân đội nói nhất định phải đưa, không thể lấy không được.
Dung Thanh Du không biết làm sao, cô định sau khi nhận khoản tiền này sẽ nghĩ cách quyên về cho quân đội, hoặc dùng để giúp đỡ quân nhân quân chức bị thương tàn tật.
Mười tháng mang thai, Dung Thanh Du hạ sinh hai bé trai sinh đôi dễ thương đáng yêu.
Hai năm sau, Dung Thanh Du lại hạ sinh một đôi bé gái xinh đẹp dễ thương.
Cụ Lịch vui mừng gặp ai cũng khen cháu dâu nhà tôi có phúc lớn, mấy người xem xem, con bé vừa gả đến nhà chúng tôi, người ta ba năm ôm hai, cháu dâu nhà tôi ba năm ôm bốn, ha ha ha…
Lão Tiêu, lão Trình bọn họ và mấy cụ khác mỗi lần thấy dáng vẻ cụ Lịch đắc ý thì trong lòng lại chua xót không thôi, vừa hận sao con cháu nhà mình lại thua kém được, sao nhà bọn họ lại không rước được cháu dâu tốt như Dung Thanh Du chứ?
Mà Lịch Mãnh trở thành bố của bốn đứa trẻ cảm thấy thấy vừa đau đớn vừa vui vẻ.
Đau đớn là mình sự chú ý của vợ mình thường xuyên bị bốn bảo bảo cướp đi.
Vui vẻ là khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của bốn đứa, nhà bốn đứa dễ thương gọi tiếng bố, trong lòng anh như mềm nhũn cả đi, hận không thể mang hết những gì tốt nhất trên thế giới này cho bọn chúng.
Bảo bối nhà mình, chỉ có thể cưng chiều thôi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.