Tô Khúc Trần đến muộn, chỉ kịp nghe phần này, dù là ban ngày nhưng lưng ông vẫn toát mồ hôi lạnh: "Sao hai người lại quan tâm trò chơi này vậy?"
Nghe có vẻ rất rùng rợn.
Tô Khúc Trần quả quyết dù mình có chết cũng không chơi trò này! Đây rõ ràng là tự tìm đường chết này.
Lục Kiến Vi hỏi: "Sao anh lại đến nữa vậy?"
Tô Khúc Trân đáp: "Tôi đến xem hai người có lấy được chứng chỉ không! Nếu không tôi có thể chi tiền mua giúp hai người một cái, có tiền thì ma quỷ cũng có thể sai khiến" Hắn tin rằng ma cũng thích tiền.
Lục Kiến Vi giơ tay: "Không cần đâu! Anh về trước đi... Một thời gian sau tôi sẽ dạy anh vẽ phù chú."
Tô Khúc Trần vui vẻ rời đi.
Lục Trường Lan mới lên tiếng: "Sư tỷ định nhận đệ tử à?"
Lục Kiến Vi nói: "Bát tự của hắn là mệnh quý nhân! Trước đây suýt bị người ta đổi mệnh, mắt âm dương cũng sắp mở, là một mầm non tốt."
Ngoại trừ hơi nhiều lời một chút.
Lục Trường Lan nghe cô nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy sau này là đệ có sư điệt rồi." Anh nghĩ mối quan hệ sư trò không thể lẫn lộn.
Lục Kiến Vi đưa tập hồ sơ cho Lục Trường lan, nói: "Đệ cũng xem qua đi! Sau đó, chúng ta sẽ xuất phát."
Bây giờ đã là ba giờ chiều, cố gắng tranh thủ thời gian lấy được chứng chỉ càng sớm càng tốt.
Lục Trường Lan đọc lướt... Sau vài phút, anh nói: "Nhìn có vẻ không có gì, chắc không khó."
Lục Kiến Vi đứng dậy:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mang-theo-wechat-lam-than-con-khuong-chi-ngu/1136744/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.