Mạnh Bà không phủ nhận, nàng quả thật đang sợ. Nàng sợ hãi cảm giác hít thở không thông khi vừa nhìn đóa hoa kia. Sợ sẽ nhớ lại chuyện nàng không có khả năng thừa nhận. Sợ hãi chuyện đã xảy ra lại như chưa phát sinh. Vốn Mạnh Bà nghĩ chính mình đang ở ngoài hồng trần, chỉ xem người qua lại, cái gì cũng không sợ, hiện tại mới biết được, nàng cũng có sợ hãi.
“Chẳng lẽ cô không muốn biết cô là ai?”
Mạnh Bà lắc đầu.
“Chẳng lẽ cô không muốn biết cô chết thế nào?”
Mạnh Bà lắc đầu.
“Chẳng lẽ cô không muốn biết vì sao cô đã quên hết mọi chuyện?”
Mạnh Bà vẫn lắc đầu.
“Chẳng lẽ cô không muốn biết Bạch Hoa là ai?”
Mạnh Bà sững sờ, không lắc đầu nữa.
“Cô có muốn biết?” Mạnh Qua tiếp tục hỏi.
Mạnh Bà đột nhiên nhìn Mạnh Qua, hỏi: “Cô rốt cuộc là ai?”
Sau đó, Mạnh Qua cũng không có nói Mạnh Bà biết nàng là ai, nhưng Mạnh Bà vẫn lựa chọn nhớ lại chuyện cũ. Bởi vì nàng nghĩ, nàng muốn biết, muốn biết cái người gọi là Bạch Hoa kia, muốn biết vì sao vừa nghe đến tên của hắn, liền nhịn không được khó chịu. Hắn rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai?
***
Khi Mạnh Qua đưa đến trước mặt nàng chén nước xanh biếc, Mạnh Bà nhận lấy, nhưng cũng chỉ cầm trên tay, hơi do dự, không có uống hết.
“Nó không có độc. Chỉ cần cô uống hết, sẽ nhớ lại tất cả chuyện cũ. Biết bản thân cô là ai, cô chết thế nào, lại biết vì sao cô đã quên hết tất thảy, biết… người tên Bạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-ba-truyen/375852/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.