Tử Trúc ôm hai cái bánh, ra sức chạy nhanh băng qua rừng núi. Khắp núi toàn một màu cỏ dại khô vàng, còn cao hơn người nó. Mặc dù bây giờ chúng không còn xanh, nhưng ở đầu từng phiến lá nhỏ dài lại có mũi nhọn. Vốn quần áo Tử Trúc đã cũ nát lắm rồi, qua mấy ngã rẽ nữa, trên mặt và trên tay xuất hiện rất nhiều vết cắt mảnh chảy máu. Nhưng Tử Trúc không hề để ý tới vết thương, chạy nhanh hơn nữa. Nó thầm nghĩ phải nhanh trở về, trở lại ngôi miếu đổ nát, trở về cạnh cô bé.
Thời điểm vị đạo sĩ nói nàng là quỷ, Tử Trúc đầu tiên là mở to hai mắt nhìn , rồi sắc mặt trắng bệch, cuối cùng hô lớn: “Ta không tin! Nàng không phải quỷ! Người nàng rất ấm! Ông gạt người! Ta không tin ông!” Vừa dứt câu, Tử Trúc liền bỏ chạy, ra sức chạy, thầm nghĩ phải thật nhanh trở về. Mặc cho vị đạo sĩ ở phía sau gọi, nó cũng không quay đầu lại.
Lúc ánh tịch dương (ánh sáng lúc mặt trời lặn) phía trước dần tan biến, Tử Trúc chạy về tới miếu, vừa vào cửa, liền thấy cô bé im lặng ngồi cạnh bờ tường. Ánh mặt trời ngả bóng phủ đầy gương mặt nàng, ánh mắt của nàng, là hướng về phía cửa. Tử Trúc ngừng chạy, lẳng lặng đứng ở đó nhìn nàng. Nó nhìn ánh mắt nàng mà lý giải rằng… Cô bé đang chờ nó. Cho dù ban đầu có sợ hãi, bây giờ cũng tiêu tán không còn nữa.
Cô bé người như thế, làm sao có thể là quỷ?
Nó không tin.
Tử Trúc đi đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-ba-truyen/375862/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.