Tử Trúc mơ một giấc mơ, trong mơ là một sơn cốc tiên khí lượn lờ, có một dây thảo mộc, tự nhiên sinh ra và lớn lên, không biết đã bao tuổi. Bên cạnh trăm hoa thi nhau đua nở. Chắc là đã trăm ngàn năm tuổi, những hoa này đều thành tinh, thành tiên, vẫn không ai chú ý nơi đây còn một dây thảo mộc sinh trưởng một mình. Hấp thụ sương sớm, ánh sáng mặt trời, nước mưa… chậm chạp nhưng từ từ cũng đã có ý thước. Có lẽ đây là điềm báo sắp thành tinh linh.
Bất quá dây leo đó cũng không nghĩ nhiều như vậy. Từ lúc có ý thức tới nay, nó chỉ thích thỉnh thoảng duỗi người, ngẩng đầu, nhìn tiên hạc xa xa thảnh thơi bay qua đỉnh đầu. Lúc thời tiết tốt, bên cạnh có rất nhiều bướm nhỏ bay bay, chúng nó vội vàng thụ phấn cho muôn hoa, nhưng luôn luôn có một chú bướm trắng lớn dừng lại trên dây leo kia, run rẩy cánh, thật lâu không rời đi.
Sau đó, rất nhiều năm lại trôi qua.
Người duy nhất dây leo nhìn thấy, là một tiên nữ xinh đẹp, góc váy khẽ bay, tóc dài phiêu phiêu, so với trăm hoa nở rộ kia còn xinh đẹp hơn. Nàng có khi sẽ đến ngắm hoa, có khi cái gì cũng không làm, ở đây thơ thẩn cả ngày. Chỉ có gió nhẹ mơn man, đôi mắt vô tư không vui không buồn.
Dây leo từ thích nhìn bầu trời chuyển sang thích nhìn nàng. Chỉ cần nàng đứng ở nơi này, nó lặng lẽ ngắm nhìn, ngắm đến khi nàng rời đi. Trong lòng dây leo đột nhiên nảy mầm một mong ước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-ba-truyen/375870/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.