Editor: Melodysoyani.
Cố Lâm thật muốn đoạn tuyệt tình cha con với Cố Nhị, không, chủ tớ mới đúng, cũng không phải, là quan hệ người - chó.
Dẫn Vương Miêu về là vì muốn tìm yên tĩnh cho căn nhà này, nhưng lại bị con chó ngu ngốc này chế giễu, không những không bán manh giúp anh lấy lòng Vương Miêu, còn sủa mãi không dứt, Vương Miêu sợ tới mức không dám lớn tiếng nói chuyện.
Sủa, sủa, sủa cái gì chứ! Mày bị thiếu ăn hay thiếu uống hả?
Phải dùng mọi cách uy hiếp mới dọa được Cố Nhị bò đến nằm sấp dưới sàn, lòng Cố Lâm mệt mỏi bàn bạc buổi tối ăn gì với Vương Miêu.
Cô gái này nhìn chững chạc, không nghĩ tới cũng là một người nghịch ngợm gây sự, nói với anh muốn ăn thịt chó.
Cố Lâm chỉ vào Cố Nhị rồi nói với cô: “Nó ấy lười muốn chết, cả người thịt mỡ ăn không ngon.”
Vương Miêu lập tức vui vẻ cười ha ha, rồi mới cứng rắn nói chân mình bị đau, không muốn đi ra ngoài, bảo anh đi nấu cơm.
Cố Lâm dùng ngón trỏ và ngón giữa chỉ chỉ vào đầu, thực đau đầu hỏi: “Thật muốn anh nấu cơm hả?”
“Anh không biết nấu cơm sao?” Vương Miêu hồn nhiên hỏi một câu.
diendanlqd
“Biết nhưng cũng tạm thôi, ăn được hay không là một chuyện khác.”
“Ăn không ngon em cũng không nói ra đâu!”
Cố Lâm nhìn dáng vẻ rất chờ mong của cô, nghĩ thầm coi như bồi thường việc không thể đi dạo phố với cô đi.
diendanlqd
Tuy rằng anh cũng không xác định rốt cuộc việc mình làm cơm là bồi thường hay là trừng phạt……
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-ghep-oan-gia/2368545/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.