Lúc Ngũ thúc chạy tới quán rượu thì trên bàn đã đầy các ly không, đèn màu sắc xoay tròn, cảnh tưởng kì dị, chiếu sáng nhiều màu sắc rực rỡ. Mạnh Diên Châu ngồi ở trong đó, giờ phút này lại góp thêm 1 cái ly, bên cạnh có mấy cô gái mặc hở hang đang hò hét vỗ tay.
Ngũ thúc cau mày, sau đó lạnh lùng quét qua một bên nhìn họ. Khí thế của Ngũ thúc mạnh mẽ, khiến người nhìn hoảng hốt, vì vậy người vây xem ngay cả không muốn, nhưng vẫn phải đi ra ngoài.
Ngũ thúc đi tới bên cạnh Mạnh Diên Châu, “Thiếu gia, đừng uống nữa.”
Mạnh Diên Châu không để ý tới ông, tiếp tục uống. Ngũ thúc đoán tâm tình của anh chắc không tốt, không khuyên nổi, lại sợ anh gặp chuyện không may, vì vậy ngồi bên cạnh Mạnh Diên Châu.
Mạnh Diên Châu uống rượu như uống nước, lắc lắc cái ly trong tay, chất lỏng văng ra tay của anh, “Hàn Tiệp hỏi tôi, tại sao có thể vô tình với cô ấy như thế. Thật ra thì tôi cũng muốn biết, làm sao tôi lại đối với cô ấy như vậy?”
Lại uống xong một ly, chân mày Ngũ thúc cau thành một đường, nhưng không biết nên khuyên can thế nào.
Mạnh Diên Châu nửa châm chọc cười cười, nhưng nụ cười tràn đầy khổ sở, “Bây giờ tôi còn nhớ rõ, lúc ấy từ trong bệnh viên tỉnh lại, bên cạnh để hình cô ấy. Tôi nhìn vậy liền nghĩ rằng đây là nữ sinh tôi thích. Sau đó tôi đã thấy cô ấy, đó là lễ khai giảng lớp 12,toàn thân cô ấy mặc áo trắng, đi lên bục đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-kiep-co-thien-nhien/1948616/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.