Đêm nay, Trần Tĩnh An ngủ rất ngon.
Cơn đau nhức và cảm giác mệt mỏi, nhạy cảm do kỳ kinh nguyệt mang lại cũng theo đó mà biến mất. Trần Tĩnh An kéo tấm rèm dày cộm ra, ánh sáng tràn vào phòng, rực rỡ chói mắt. Cô mới cảm nhận rõ ràng mình đã sống lại.
Thẩm Liệt đã đến công ty từ rất sớm. Kỷ Hoằng mang bữa sáng đến, đợi cô ăn xong, rồi lại đưa cô về trường.
Trần Tĩnh An ăn uống khá ngon miệng. Một mình ngồi trước bàn ăn, cô phết bơ đậu phộng lên lát bánh mì nướng giòn, trong tầm tay là ly latte nóng. Cô nhấp từng ngụm nhỏ, ăn một cách từ tốn, trong khi Kỷ Hoằng xem điện thoại đợi.
"Ăn no chưa ạ?" Kỷ Hoằng thấy cô rút khăn giấy.
"Ừm, cà phê rất ngon, cảm ơn."
"Không có gì, việc nên làm thôi ạ."
Trên xe, Trần Tĩnh An hỏi Kỷ Hoằng đang ngồi ở ghế phụ: "Thẩm Liệt từ nhỏ đã sống ở nước ngoài cùng mẹ anh ấy sao?"
Giọng nói mềm mại, thanh thoát, ngữ điệu nhàn nhạt, như thể chỉ thuận miệng hỏi.
Kỷ Hoằng lại đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc như thể đang xác nhận ghế sau có phải chỉ có một mình cô không. Đối diện với đôi mắt trong veo như nước mùa thu, sắc mặt anh ta hơi lúng túng: "Vâng, chắc là vào lúc Thẩm tổng bảy tuổi đã qua đó, mãi cho đến cấp ba mới về."
"Tình cảm giữa anh ấy va mẹ rất tốt à?"
"...Chắc có thể nói như vậy ạ."
"Còn cha anh ấy thì sao?"
"Chủ tịch Thẩm ạ?" Sắc mặt Kỷ Hoằng khó xử, "Thẩm tổng và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-liet-kim-vu/2791572/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.