Thẩm Liệt vẫn còn nhớ ngày hôm đó.
Anh bị đẩy ra ngoài cửa sổ, cửa sổ mở hé, tay chân anh bị kẹt trong khung, cơ thể bị xoắn lại một cách quái dị. Anh cảm nhận được lực kéo xuống, sự hoảng loạn và tuyệt vọng như pháo hoa nổ tung trong não. Thứ chống đỡ cơ thể anh, chỉ có bàn tay nổi đầy gân xanh kia.
Và bàn tay đó, đến từ cha của anh, Thẩm Kính Sâm.
Lần đó, là khoảnh khắc Thẩm Liệt gần với cái chết nhất.
Anh bị sự hận thù nồng nặc bóp nghẹt, bản năng sinh tồn khiến anh không ngừng cầu xin.
Âm thanh chói tai, như chiếc đĩa nhạc bị hỏng, phát ra những tiếng rè rè trên máy quay đĩa.
Người cha mà anh kính trọng, mắt lạnh lùng điên cuồng, không chút che giấu sự chán ghét và căm hận, che trời lấp đất, một cảm giác ngạt thở.
Ngày hôm đó rất hỗn loạn. Anh được cứu xuống, mọi người nói với anh rằng Thẩm Kính Sâm cảm xúc mất kiểm soát, không phải thật lòng. Không ai hỏi anh có sợ hãi không. Khi đó anh nghĩ, có lẽ mình là một đứa trẻ rất tồi tệ.
Sau đó, anh theo mẹ ra nước ngoài học, tại một trường quý tộc tư thục. Trong trường có nhiều chủng tộc, người châu Á tóc đen da vàng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tự nhiên sẽ gặp phải những kẻ kéo xếch mắt, miệng gọi “Chink” như một cách phân biệt chủng tộc. Anh thường thờ ơ đứng nhìn, ít nói, bị coi là yếu đuối vô năng. Sau đó là sự lấn tới, nói những lời bẩn thỉu nhất, thường xuyên va chạm chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-liet-kim-vu/2791632/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.