Thẩm Liệt vẫn còn nhớ ngày hôm đó.
Anh bị đẩy ra ngoài cửa sổ, cửa sổ mở hé, tay chân anh bị kẹt trong khung, cơ thể bị xoắn lại một cách quái dị. Anh cảm nhận được lực kéo xuống, sự hoảng loạn và tuyệt vọng như pháo hoa nổ tung trong não. Thứ chống đỡ cơ thể anh, chỉ có bàn tay nổi đầy gân xanh kia.
Và bàn tay đó, đến từ cha của anh, Thẩm Kính Sâm.
Lần đó, là khoảnh khắc Thẩm Liệt gần với cái chết nhất.
Anh bị sự hận thù nồng nặc bóp nghẹt, bản năng sinh tồn khiến anh không ngừng cầu xin.
Âm thanh chói tai, như chiếc đĩa nhạc bị hỏng, phát ra những tiếng rè rè trên máy quay đĩa.
Người cha mà anh kính trọng, mắt lạnh lùng điên cuồng, không chút che giấu sự chán ghét và căm hận, che trời lấp đất, một cảm giác ngạt thở.
Ngày hôm đó rất hỗn loạn. Anh được cứu xuống, mọi người nói với anh rằng Thẩm Kính Sâm cảm xúc mất kiểm soát, không phải thật lòng. Không ai hỏi anh có sợ hãi không. Khi đó anh nghĩ, có lẽ mình là một đứa trẻ rất tồi tệ.
Sau đó, anh theo mẹ ra nước ngoài học, tại một trường quý tộc tư thục. Trong trường có nhiều chủng tộc, người châu Á tóc đen da vàng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tự nhiên sẽ gặp phải những kẻ kéo xếch mắt, miệng gọi “Chink” như một cách phân biệt chủng tộc. Anh thường thờ ơ đứng nhìn, ít nói, bị coi là yếu đuối vô năng. Sau đó là sự lấn tới, nói những lời bẩn thỉu nhất, thường xuyên va chạm chân tay.
Anh nghe hiểu, phần lớn thời gian đều thờ ơ.
Cho đến khi họ mắng anh là đồ tạp chủng.
Thẩm Liệt túm lấy cái khay ăn trên tay ném qua, đối phương ngã xuống. Anh cưỡi lên người nó, cầm khay ăn đập xuống.
Có những người khác xông lên, tay đấm chân đá, anh cũng không thấy đau, chỉ nhìn chằm chằm người dưới thân, cánh tay vung lên lại đập xuống, máu bắn vào mắt, có cảm giác bỏng rát.
…
Kết quả không được tốt lắm. Anh ngồi trên bậc thang, mặt và người đều có vết thương, cứ thế nhìn cho đến khi mặt trời lặn xuống, hoàng hôn nhuộm đỏ cả chân trời. Lâm Mạc Như mới chạy tới. Hai mẹ con nhìn nhau, anh thấy hốc mắt bà trong nháy mắt ươn ướt, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Bà không trách móc, ngồi xổm xuống lau vết máu trên mặt cho anh. Vết thương đã được xử lý, nhưng cơ bản không lau sạch được. Bà hỏi có đau không.
Thẩm Liệt nói máu không phải của mình.
Đúng là không phải của mình.
Là của cậu bé tóc vàng mắt xanh kia.
Đối với nhà trường, sự việc lần này là vô cùng nghiêm trọng. Nhưng dưới bàn tay vận hành của tư bản, nó cũng không phải chuyện gì quá khó để giải quyết. Dù có người phải nhập viện phẫu thuật, nhưng anh cũng đầy thương tích, dù sao phía đối phương là cả một nhóm người. Lâm Mạc Như chạy đôn chạy đáo mấy ngày, cuối cùng chuyện cũng lặng lẽ được cho qua.
Trước khi trở lại trường, Lâm Mạc Như nhiều lần nhấn mạnh: “Lần sau không được động thủ nữa.”
Anh đã đồng ý.
Nhưng bạo lực sẽ không kết thúc chỉ sau một lần.
Những người đó còn lấn tới hơn, chỉ là không ai còn dám động vào anh nữa, nhiều nhất cũng chỉ là khiêu khích bằng lời nói.
Thẩm Liệt bắt đầu nghĩ, là phương thức của anh có sai sót. Lấy bạo chế bạo không thể đạt được mục đích anh muốn, nên làm sạch sẽ hơn một chút.
Anh bắt đầu đổi sang những cách thức khác. Cảm giác này giống như một cuộc thí nghiệm, thất bại thì phá bỏ, rồi thử lại từ đầu. Hết lần này đến lần khác, anh điều chỉnh cách tiếp cận, cho đến khi nhóm nhỏ kia sụp đổ hoàn toàn. Cũng như lần đó ở nhà ăn, anh chỉ lặng lẽ đứng nhìn, ánh mắt bình tĩnh dõi theo mọi chuyện. Chỉ là vô tình chạm nhẹ vào dao nĩa trên bàn, nhưng dao nĩa ấy lại bị kẻ đang đỏ mắt túm lấy một cách hấp tấp. Máu lập tức bắn tung tóe. Khác biệt là, lần này anh đứng từ xa, sạch sẽ, không dính một giọt nào.
Đêm đó, sắc trời cũng rất đẹp, hoàng hôn rực rỡ, Thẩm Liệt đã lâu chưa thấy cảnh đẹp như vậy.
Thẩm Liệt trở về, Lâm Mạc Như không có ở đó, trong nhà có rất nhiều người, chỉ là họ không có quan hệ huyết thống với anh.
Đầu bếp cũng là một người Hoa kiều, chỉ là ra nước ngoài từ khi còn trẻ, món ăn Trung Quốc làm dở tệ, nhưng rất biết làm bít tết. Tối nay cũng là bít tết. Anh ngồi trước bàn ăn, tay cầm dao nĩa, cắt miếng bít tết ra, bên trong còn hồng, anh đưa vào miệng, từ từ nhai.
Dì giúp việc hỏi hôm nay ở trường thế nào.
Thẩm Liệt mỉm cười, nói rất tốt.
Tốt chưa từng có.
Cứ như vậy đến năm 18 tuổi, Thẩm Liệt được triệu về nước.
Thẩm Liệt hỏi Lâm Mạc Như thấy thế nào.
Lâm Mạc Như dường như không có ý kiến phản đối gì. Lúc ra đi đã biết sẽ có ngày hôm nay, bà cũng chưa ly hôn, chẳng lẽ huyết thống có thể bị cắt đứt sao. Vì thế bà nói: “Sớm muộn gì cũng có ngày này, về nghe lời cha con, nhà họ Thẩm sau này còn phải giao cho con.”
“Vâng ạ.” Thẩm Liệt đáp.
Anh cứ thế về nước, một lần nữa bước lên mảnh đất 12 năm chưa trở về. Người đón anh là Thẩm Hiếu Thành. Ở nước ngoài đã gặp nhau vài lần, vì vậy cũng không xa lạ. Anh trở về, ở lại Thẩm gia, nơi trong trí nhớ đã trở nên mơ hồ.
Suốt mấy tháng, Thẩm Liệt không gặp được Thẩm Kính Sâm. Anh chỉ theo sự sắp xếp của gia đình vào trường học, đồng thời bắt đầu học quản lý công ty.
Gặp lại Thẩm Kính Sâm là chuyện của nửa năm sau. Khi đó, xung quanh ông toàn là các quản lý cấp cao. Trợ lý đã nhắc qua với ông về sự hiện diện của anh. Nghe vậy, ông chỉ hơi ngẩng đầu liếc sang một cái, ánh mắt lạnh đến mức gần như thờ ơ, rồi lại nghiêng người tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh, coi như chưa từng nhìn thấy. Mãi rất lâu sau, trợ lý mới quay lại, trên tay cầm theo một chồng tài liệu dày. Cuối cùng, những thứ đó bị ném thẳng vào mặt anh.
Thẩm Kính Sâm đẩy tập hồ sơ về phía anh với một cú ném lạnh lùng, câu *****ên ông nói là: “Mẹ mày dạy mày như thế à?”
Cả khán phòng bỗng chốc im bặt.
Thẩm Liệt cảm nhận được những ánh mắt nhìn mình, có người thương hại, có người xót xa, có người chỉ đơn thuần là hiếu kỳ. Anh cúi xuống nhặt lại tài liệu, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ làm lại.”
Vài năm sau, khi chính anh ngồi vào chiếc ghế của Thẩm Kính Sâm, nhìn xuống dưới, mới nhận ra: phong cảnh mà năm xưa anh ngước lên nhìn, thực ra cũng chỉ đến thế mà thôi.
Một ngày bình thường trong tháng Tư, anh nhìn thấy Trần Tĩnh An ở nhà hát âm nhạc.
Phải diễn tả cảm giác ấy thế nào đây?
Giống như giữa đêm tối vĩnh hằng, một đóa hoa nhài trắng đến mức gần như phát sáng hiện ra trước mắt. Đến nỗi, anh đã từng hoài nghi, liệu đó có phải là ánh trăng vừa rơi xuống không.
Khi ấy, anh còn chưa biết khoảnh khắc ấy sẽ mang theo ý nghĩa gì.
—
Thẩm Liệt gặp một cơn ác mộng.
Trong mơ, hôn lễ vừa kết thúc, họ cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật. Họ quá cảnh ở Copenhagen, rồi tiếp tục bay tới Iceland — dạo quanh những sông băng, núi lửa, hang động… những cảnh quan hùng vĩ, nguyên sơ. Cuối cùng, từ sân bay, họ bắt xe buýt đến bán đảo Snaefellsnes. Hai người mặc đồ giữ ấm kín mít, trang bị đầy đủ, ngồi chờ đến nửa đêm.
Khi các hạt mang điện từ mặt trời va chạm với khí quyển, bầu trời bừng lên những dải cực quang rực rỡ, chuyển động nhịp nhàng như nhảy múa — tráng lệ đến mức lời nói không thể nào diễn tả hết.
Trần Tĩnh An che mặt lại, kích động thốt lên: “Đẹp quá!”
Anh theo bản năng đưa tay ra, định nắm lấy tay cô — nhưng chỉ chạm vào khoảng không lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc anh chớp mắt, người bên cạnh đã biến mất. Dù giọng nói của cô vẫn như còn vang vẳng bên tai, nhưng Trần Tĩnh An đã biến mất không một dấu vết. Anh quay cuồng tìm kiếm trong bóng tối, bốn phía mờ mịt, không một bóng người, như thể cô chưa từng tồn tại trên thế gian này.
Thẩm Liệt đứng chết lặng tại chỗ, như bị đóng đinh, bị hút chặt xuống đáy. Trời đất mênh mông, nhưng giờ chỉ còn lại một mình anh.
Anh choàng tỉnh, mở mắt bật dậy, toàn thân cứng đờ như người chết đuối vừa ngoi lên mặt nước, tay chân không thể kiểm soát. Cho đến khi bên cạnh có một giọng nói ngái ngủ, quen thuộc đến tận xương tủy, hỏi sao vậy. Trần Tĩnh An bị anh đánh thức, ngồi dậy bật chiếc đèn tường ánh sáng dịu.
Trần Tĩnh An chưa tỉnh ngủ, khuôn mặt dịu dàng, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, tóc xõa tung, cô nhìn về phía anh, hỏi có phải anh gặp ác mộng không?
Người vừa biến mất lại xuất hiện, anh lúc này mới phản ứng vừa rồi chẳng qua chỉ là một giấc mơ, chỉ là quá mức chân thật. Anh ngồi dậy, ôm chầm lấy cô, ôm thật chặt, đến nỗi cô phải phản kháng. Nhưng Thẩm Liệt ôm không buông, gần như muốn chết chìm trong cảm xúc.
“Sao vậy anh?” Trần Tĩnh An dở khóc dở cười.
Giọng Thẩm Liệt trầm thấp: “Anh gặp ác mộng.”
“Mơ thấy gì ạ?” Cái gì có thể dọa anh thành ra thế này?
Giọng trả lời nghe rất mệt mỏi, anh nói: “Em biến mất rồi.”
Chỉ là bốn chữ.
Trần Tĩnh An lại cảm giác trái tim đang sụp đổ. Cô trấn an: “Em ở đây mà.”
Thẩm Liệt không nói nữa, chỉ ôm cô, như thể vừa mất đi lại tìm thấy, một sự thận trọng và quý trọng không dám lơi lỏng.
Đêm đó hai người đều không ngủ ngon, sáng hôm sau thu hoạch được cùng một cặp quầng thâm mắt. Lúc cùng nhau đánh răng trong phòng tắm, nhìn nhau trong gương, không tiếng động cười cười.
Sau hôn nhân, những ngày tháng vụn vặt và bình dị.
Một ngày, Trần Tĩnh An nhất thời hứng khởi, muốn đi chùa cầu phúc, cho ba mẹ, thầy cô, và cho cả chính họ. Thẩm Liệt là người không có tín ngưỡng gì, dù vậy, cô muốn đi, anh vẫn cùng đi.
Đó là chùa Thanh Nguyên ở Tây Hoàn. Đã vào hạ, bỏ lỡ mùa hoa tử đinh hương nở rộ trong chùa. Hai con sư tử đá trước cổng chùa đã có chút tuổi tác, tường đỏ ngói xanh, cửa gỗ loang lổ. Đi vào trong, bức tường đỏ ngăn cách với sự ồn ào của trần thế, trong chùa vắng người nên đặc biệt yên tĩnh.
Trần Tĩnh An dâng hương, bái Phật cầu phúc, dáng vẻ thành kính. Cô không hẳn là tin, chỉ là trong lòng muốn có một chỗ để ký thác.
Lúc cô làm những việc đó, Thẩm Liệt chỉ đứng nhìn. Mặc dù nhà chùa sẽ miễn phí phát ba nén hương, anh cũng không lấy, chỉ lặng lẽ nhìn Trần Tĩnh An ngồi trên bồ đoàn quỳ lạy, chắp tay trước ngực, vô cùng nghiêm túc mà khấu đầu. Làm xong những việc đó, cô hỏi anh có thật sự không đi không.
Thẩm Liệt vẫn giữ nguyên tư thái như lúc mới đến, hỏi cô đã xong chưa.
“Anh đợi một chút nữa nhé, em nói chuyện với đại sư vài câu.” Trần Tĩnh An sợ anh cảm thấy nhàm chán.
“Được.”
“Nếu anh thật sự thấy chán… có thể chơi với mèo.” Trong chùa có rất nhiều mèo, mèo vàng, mèo mướp đều có. Ban ngày còn có một chú mèo vàng nhàn nhã nằm trên phiến đá phơi nắng.
Thẩm Liệt cười: “Chơi với mèo?”
Như thể anh có thiện tâm lắm vậy.
Trần Tĩnh An cũng ý thức được, nói coi như mình chưa nói, “Đợi em một lát nữa nhé.”
“Ừm.”
Trần Tĩnh An rời đi.
Thẩm Liệt vẫn ở chỗ cũ. Tầm mắt có thể với tới, là pho tượng Phật kia, gương mặt hiền từ, phảng phất như đang nhìn anh.
Lặng im một lát.
Thẩm Liệt nhấc chân đi vào, ngồi xuống bồ đoàn, cũng thành kính mà khấu đầu. Anh chẳng qua cũng chỉ là một người phàm có điều cầu nguyện.
Phật Tổ.
Anh chỉ cầu Trần Tĩnh An sống lâu trăm tuổi, thuận lợi vô ưu.
Chỉ duy nhất điều này, không còn điều gì khác để cầu.
Giọng nói cảm ơn của Trần Tĩnh An lại vang lên, rất gần. Anh đứng dậy, thong dong đi ra ngoài. Hai ánh mắt chạm nhau, cô hoàn toàn không biết anh vừa rồi đã hướng Phật cầu nguyện. Cô lấy ra một chuỗi tràng hạt trầm hương đeo lên cho anh, nói: “Đây là em thay anh xin, cầu cho anh được bình an.”
Xương cổ tay anh khớp xương rõ ràng, trên làn da trắng lạnh có thể nhìn thấy mạch máu, cũng từng thấy qua dáng vẻ gân xanh nổi lên. Giờ đây được trang trí bởi màu gỗ của trầm hương, rất đẹp, cô nói. Cô ngẩng đầu cong môi, mày mắt đều là ý cười dịu dàng.
Cô còn xin một ít nữa, cho ba mẹ, thầy cô, bạn bè, tất cả đều có.
Cầu phúc là một nguyện vọng tốt đẹp, có được phù hộ hay không là chuyện của thần minh.
Thẩm Liệt cúi mắt nhìn xuống cổ tay, nắm ngược lấy tay cô: “Về nhà sao?”
“Ừm.”
Hai người đi xuống núi. Bậc thang hẹp, đường đi xuống còn khó hơn đường lên núi. Trần Tĩnh An thuận miệng một câu “cõng em xuống núi”, Thẩm Liệt thật sự ngồi xổm xuống, bảo cô đi lên. Cô trèo lên đôi vai rộng lớn của anh, hai tay vòng qua cổ anh. Mặc dù là xuống núi nhưng bước chân vẫn vững vàng, cứ thế cõng cô đến chân núi.
Lên xe, Trần Tĩnh An hào hứng buông một tràng lời khen rực rỡ như pháo hoa rằng thể lực anh thật phi thường, cõng cô xuống núi chẳng thấy mệt, đúng là hiếm có khó tìm.
Thẩm Liệt liếc cô một cái, nói: “Thể lực của anh trên giường còn tốt hơn.”
“…”
Trong chuyện nói những lời bông đùa này, Trần Tĩnh An tạm thời không thể địch nổi.
Trần Tĩnh An làm bộ không hiểu, khen anh hôm nay quá vất vả, về nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Thẩm Liệt thấp giọng cười nhạt. Anh đã cởi bỏ dây an toàn của mình, cúi người qua, nhất thời dựa rất gần, nhưng cũng chỉ là giúp cô tháo dây an toàn. Anh véo má cô, bày ra sự thật của một nhà tư bản: “Em không cần nói nhiều như vậy, anh luôn tính phí theo công sức.”
Trần Tĩnh An nghe vậy liền chất vấn: “Thẩm tiên sinh, chúng ta vừa từ chùa miếu trở về, tâm hồn anh chẳng được thanh lọc chút nào sao?”
Làm thế nào mà trong đầu toàn là chuyện sắc dục vậy?
Thẩm Liệt cười nói: “Phật ngữ cũng có câu, sắc tức thị không, không tức thị sắc.”
—
Một năm mùa tốt nghiệp, lớp trưởng cấp ba đứng ra tổ chức một buổi họp lớp, gửi thông báo đến Trần Tĩnh An. Vì là ở Giang Thành, cô không chắc có thể đi được, nhưng liên tục có người qua thuyết phục, nói nhiều năm không gặp, khó có được cơ hội cùng mọi người gặp mặt, không đến thì tiếc lắm. Cô liền bị thuyết phục, đồng ý sẽ đến.
“Được mang theo người nhà nhé, chồng vợ, bạn trai bạn gái đều có thể mang theo, trẻ con cũng được.” Lớp trưởng cố ý nói.
Trần Tĩnh An thấy tin nhắn, nhìn về phía người nhà đang đọc sách bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Cuối tuần này, có buổi họp lớp cấp ba, anh có muốn đi không?”
Thẩm Liệt buông sách xuống, nhớ tới những dòng chữ trong lưu bút học trò, mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”
Sự việc cứ thế được quyết định. Trần Tĩnh An nói với lớp trưởng sẽ mang theo một người nhà đến.
Bạn học cấp ba phần lớn đều không có WeChat, cho nên họ phần lớn cũng không thấy được vòng bạn bè bị người khác đăng thay kia. Bao gồm cả lớp trưởng, cũng là gần đây họp lớp mới kết bạn, vòng bạn bè đó sau khi được thiết lập ba ngày có thể thấy được đã sớm bị ẩn đi.
Lớp trưởng gửi một sticker mặt ái muội, hỏi: Là bạn trai sao?
Trần Tĩnh An trả lời: Là chồng.
Ngay sau đó, một loạt sticker dồn dập xuất hiện.
Lớp trưởng: Ai có thể ngờ được chứ, Trần nữ thần tảo hôn ở tuổi thanh xuân!
Bốn chữ “tảo hôn tuổi thanh xuân” này, cô nhìn, lại không nhịn được cười, xoa xoa mặt trả lời “cũng gần như vậy”.
Lớp trưởng hỏi: Kết hôn cảm giác thế nào.
Cô gõ vào khung chat ba chữ “cũng không tệ”, nhưng còn chưa nhấn gửi, nghĩ nghĩ lại xóa đi. Lần này sửa thành hai chữ, mãn nguyện nhấn gửi.
Hai chữ.
Rất tốt.
Đã tốt đến cùng cực.
Buổi họp lớp được tổ chức đúng hẹn. Trần Tĩnh An cùng người nhà đúng giờ đến. Trên đường đi, lớp trưởng trong nhóm chat nói sự thật cô đã kết hôn, rất nhiều người phản ứng rất khoa trương, những sticker tan nát cõi lòng tuyệt vọng cứ thế được gửi liên tục, nói là lần này là hoàn toàn không còn cơ hội.
“Chẳng lẽ cậu còn tà tâm không chết à?”
“Nghĩ một chút không phạm pháp, hay là nói cậu một chút cũng không nghĩ?”
“Chỉ có mình tôi tò mò chồng của nữ thần là ai sao? Đời trước là cứu vớt cả dải Ngân Hà à?”
“…”
Tin nhắn cứ thế nhảy ra liên tục. Sau đó là có người đến trước, đã gửi ảnh qua, để những người sau không đi nhầm.
Khi họ đến, người đã đến hơn nửa.
Đẩy cửa vào, không khí trong phòng đang rất thân thiện. Nghe thấy tiếng mở cửa, không ít người quay đầu lại, tầm mắt đều nhìn qua, phát ra tiếng hô lên. Trần Tĩnh An không nhịn được mặt đỏ, cúi đầu chào mọi người.
Tầm mắt của lớp trưởng dừng lại ở vị trí bên cạnh cô, trên thân hình cao lớn thẳng tắp. Cô ấy nói: “Này… không giới thiệu một chút sao?”
Trần Tĩnh An nói: “Chồng của tôi, Thẩm Liệt.”
“Chào mọi người.” Thẩm Liệt không mặc vest, vẫn là áo sơ mi quần dài, trông lười biếng tùy ý. Anh vươn tay bắt tay với lớp trưởng, khí chất thản nhiên, không hề có sự gượng gạo không thân quen, ngược lại cảm giác anh mới là người tổ chức lần này.
“Chào anh, chào anh, tôi trước đây là lớp trưởng.”
“Chào cậu, nghe Tĩnh An nhắc qua rồi.”
Hàn huyên xong, mỗi người ngồi vào chỗ.
Họp lớp cấp ba, chuyện xưa không thể tránh khỏi được nhắc lại. Có người trong lớp từng bị bắt nạt, cả lớp đứng ra bảo vệ, kết quả là bị nhà trường phê bình. Cô chủ nhiệm thường nghiêm khắc nhưng lần đó lại không nói thêm gì. Có người còn kể lại chuyện một cậu bạn nửa đêm chạy vào phòng học để nhét thư tình tỏ tình, bị bảo vệ bắt gặp tưởng là trộm, cuối cùng phải gọi cô chủ nhiệm đến xử lý. Cậu ta bị phạt đọc thư tình trước mặt cả lớp, vừa đọc vừa khóc, còn cô chủ nhiệm thì gần như không nhịn được cười, bảo cô gái được tỏ tình nên suy nghĩ kỹ, loại con trai viết thư tình mà còn sai lỗi chính tả thế này có nên đón nhận hay không…
Quá nhiều kỷ niệm, bao nhiêu ký ức tưởng chôn vùi dưới thời gian bỗng chốc như được phủi sạch lớp bụi, sống dậy rõ nét.
Giữa lúc ấy, có người lại nhắc đến Trần Tĩnh An.
Thư tình chất đầy trong ngăn bàn, bữa sáng được đặt lên bàn đúng giờ không sai một phút, những bài đăng cuồng nhiệt tỏ tình với nữ thần trên diễn đàn trường, cậu con trai từ trường bên ngoài chạy qua tỏ tình rồi bị con trai trong trường đánh… có những chuyện ngay cả cô cũng không rõ hết.
Thẩm Liệt nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt có ý “Ồ, vợ của anh lợi hại vậy sao”.
Anh phần lớn thời gian chỉ lắng nghe, không phải là nghe qua loa cho có, mà là thật sự đang lắng nghe những câu chuyện về Trần Tĩnh An tuổi mười mấy, những năm tháng mà anh chưa từng tham gia.
Trần Tĩnh An nín cười: “Có chút tô vẽ thêm rồi, ít nhất rất nhiều chuyện em cũng không biết.”
“Cậu đương nhiên không biết, chúng tớ lúc đó còn có một đội vệ sĩ, chính là để phòng ngừa một vài con cóc ghẻ đủ màu sắc đến gần nữ thần.”
“Sao các cậu không nói với tớ?” Trần Tĩnh An hỏi.
“Quy tắc *****ên của chúng tớ chính là giữ bí mật.” Nói có vẻ rất ra dáng.
Ở cái tuổi sắp bước sang ba mươi, và có những người đã bước sang ba mươi rồi mà nói về những chuyện này, khó tránh khỏi hoang đường và có chút trẻ trâu. Tình yêu của tuổi thiếu niên luôn đơn thuần và chân thành.
Giữa chừng, có bạn học nam qua tìm Thẩm Liệt bắt chuyện, ít nhiều cũng có chút tò mò anh làm gì, hai người bắt đầu như thế nào.
“Nữ thần có phải rất khó theo đuổi không? Theo đuổi bao lâu vậy?” bạn học nam hỏi.
“Cũng không lâu lắm.” Thẩm Liệt nói thật, anh lúc trước đã trực tiếp bỏ qua quá trình đó.
Bạn học nam cười: “Không lâu lắm là bao lâu, trường chúng ta lúc đó có một người theo đuổi nữ thần ba năm cũng không được.”
Trần Tĩnh An nghe thấy, cầm chén trà uống nước, ít nhiều cũng có chút ý xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. Cô tò mò Thẩm Liệt sẽ nói thế nào.
Thẩm Liệt vẫn giữ nguyên giọng điệu bình thản đó: “Không đến nấy ngày, tôi đã bị cô ấy theo đuổi thành công.”
Thậm chí hình như còn có tiếng thở dài, như thể có chút tiếc nuối.
“Nữ thần theo đuổi anh à?” Bạn học nam vẻ mặt ngạc nhiên. Chuyện này nếu là ở người khác thì có lẽ hơi hoang đường, nhưng gương mặt của Thẩm Liệt chính là độ tin cậy, cho nên anh ta dù ngạc nhiên cũng không nghi ngờ tính chân thực của sự việc, chỉ là rất khó tưởng tượng, Trần Tĩnh An thanh lãnh như nữ thần cũng sẽ đi theo đuổi người khác.
Nghe thấy lời nói vô sỉ không đổi sắc mặt của ai đó, Trần Tĩnh An trực tiếp bị sặc, ho đến mặt đỏ tai hồng.
Thẩm Liệt kéo khăn giấy đưa cho cô, đồng thời vỗ lưng cho cô, vẫn nói: “Sao lại vội thế, uống từ từ thôi.”
Trần Tĩnh An khẽ liếc mắt nhìn sang.
Thẩm Liệt đón nhận trọn vẹn ánh nhìn ấy.
Khoảnh khắc trao nhau ánh mắt ấy, rơi vào tầm mắt người ngoài lại mang theo dư vị ngọt ngào của đôi vợ chồng son, vừa tình vừa ý, khiến người ta ít nhiều ngưỡng mộ. Trai tài gái sắc, quả là duyên do trời định.
Dùng bữa xong, mọi người tụ tập lại để chụp ảnh kỷ niệm. Nhân viên phục vụ đứng ra chụp giúp. Người nhà đi cùng không tham gia, chỉ đứng ngoài chờ đợi.
Thẩm Liệt lùi ra xa một chút để hút thuốc. Khi buổi chụp kết thúc, Trần Tĩnh An nhìn thấy anh đang đi tới. Anh tiện tay dụi điếu thuốc, vứt tàn rồi bước lại gần.
“Có phải rất nhàm chán không?” Trần Tĩnh An hỏi.
“Không đâu.”
Cô sẽ không biết, chỉ cần là liên quan đến cô, đều là những chuyện thú vị.
Thẩm Liệt nói: “Nếu không đến, sẽ không biết hóa ra tình địch của anh nhiều như thế, vợ anh lợi hại vậy mà.”
“Khoa trương.”
Trần Tĩnh An cười một cái.
Chờ xe giữa chừng, các bạn học cũ chào hỏi rồi lục tục rời đi. Gió thổi vào người rất thoải mái, cô ngẩng đầu hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Anh cúi đầu, nhìn hồi lâu.
“Đang nghĩ đã bỏ lỡ 17 tuổi của em.”
Trần Tĩnh An vươn tay chen vào lòng bàn tay anh: “Bỏ lỡ 17 tuổi của Trần Tĩnh An, nhưng không bỏ lỡ 27 tuổi của Trần Tĩnh An.”
—
Thẩm Liệt 30 tuổi.
Vào ngày sinh nhật, do Trần Tĩnh An làm chủ, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật ở Thiển Loan, xem như là làm nhỏ một lần.
Lâm Mạc Như vẫn đang du lịch khắp non sông đất nước, nhưng nhờ lời nhắc của Trần Tĩnh An, bà đã gửi quà sinh nhật đến từ sớm. Món quà có phần không đứng đắn, nhưng lại mang hàm ý rõ ràng — một viên đá trường thọ. Sau này, viên đá được đặt ở sân vườn, phơi nắng dầm mưa. Là Thẩm Liệt nói trước, muốn xem thử hòn đá ấy có thực sự "trường thọ" không.
Bữa tiệc sinh nhật hôm đó chỉ toàn bạn thân, không vướng chút lợi ích phức tạp nào.
Mấy người phụ nữ cầm ly rượu nhâm nhi. Đàn chị Chung Hân mới cưới không lâu, đề tài không biết thế nào từ hôn nhân chuyển sang đời sống hôn nhân. Chung Hân tay đặt lên cổ, cười hỏi: “Tần suất của các em thế nào?”
“… Chị.”
“Chuyện nam nữ, đều rất bình thường, giống như ăn cơm vậy, đều là chuyện rất bình thường.” Nói xong liền tự khoe có lẽ là mới cưới, một tuần bốn năm lần. “Dù sao cũng không phải người trẻ tuổi, làm nhiều cũng khá hại thân, chị đang cân nhắc có nên mua chút gì đó bồi bổ cơ thể không.”
“Bồi bổ cơ thể?” Người kết hôn trước rõ ràng là Trần Tĩnh An, nhưng trái lại, chính cô lại ít hiểu về những phương diện này hơn. Phần lớn là bởi vì bên cạnh cô có Thẩm Liệt, người chưa từng khiến cô phải bận tâm lo nghĩ.
“Đúng là cần bồi bổ đấy.”
Người cuối cùng nói chuyện là Nguyễn Linh, với một vẻ mặt ái muội cười nói: “Dù sao đàn ông một khi qua 30 tuổi, là bắt đầu đi xuống dốc rồi.”
Sau đó, toàn là những lời hổ lang không thể qua thẩm duyệt.
Có đôi khi phụ nữ nói những lời tục tĩu, thì không còn chỗ cho đàn ông nữa.
Trần Tĩnh An vốn nghĩ đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ, cho đến khi không lâu sau đó, cô nhận được một kiện hàng do Chung Hân gửi tới. Cô ấy mua đồ bồi bổ là mua hẳn hai phần, một phần giữ lại cho mình, phần còn lại nhiệt tình gửi cho cô. Dùng lời của Chung Hân mà nói, đó là đại ân không lời nào cảm tạ cho xuể.
“…”
Cô nhìn một thùng đồ vật không biết đặt ở đâu, cuối cùng chỉ có thể giấu trong tủ bếp.
Họ nấu cơm không nhiều, vị trí đó rất ít có người đến. Cho đến khi Thẩm Liệt tâm huyết dâng trào tự mình nấu cơm, từ trong tủ lôi ra một thùng đồ khả nghi. Bao bì vật phẩm viết rất rõ ràng, dành cho nam giới cường thân kiện thể, tráng dương… Anh cầm đến trước mặt Trần Tĩnh An, hỏi là cái gì.
Trần Tĩnh An liền bắt đầu giả ngốc, hỏi: “Là cái gì vậy?”
“Em không biết à?” Thẩm Liệt hỏi.
Trần Tĩnh An nhìn sang chỗ khác, thể hiện đầy đủ cái gì gọi là chột dạ. Cô lúng túng nói mình chưa từng thấy qua.
“Vậy sao?”
Thẩm Liệt bắt đầu đọc tờ đơn chuyển phát nhanh trên thùng hàng, bắt đầu từ người nhận, đọc rành rọt từng chữ: “Người nhận, Trần Tĩnh An, số điện thoại…”
Giọng điệu không nhanh không chậm, như thể cố ý trêu chọc cô vậy, đọc rất chậm.
Đọc xong, anh nói: “Đồ lừa đảo.”
Thấy không thể chối cãi được nữa, Trần Tĩnh An đành phải thừa nhận. Cô kể ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện, đồ đúng là không phải cô mua, là Chung Hân tốt bụng gửi thêm một phần, rồi nào là đời sống hài hòa mới có thể hạnh phúc… Cô càng thành thật lại càng chột dạ, như thể cô thật sự đang chối cãi vậy.
Đồ vật cứ thế bày ra trước mắt, nhìn thêm một cái, mặt lại thêm một phần đỏ.
“Dù sao cũng không dùng đến, hôm nào đó em trả lại cho chị ấy.” Nói rồi liền muốn lấy đi, như muốn nhanh chóng tiêu hủy chứng cứ phạm tội.
Đồ thì không lấy đi được, mà người lại bị kéo qua.
Ôm lấy eo cô, Thẩm Liệt thấp giọng hỏi: “Là do gần đây anh biểu hiện không tốt à?”
Đồng tử Trần Tĩnh An co rút lại, biết ngay là anh sẽ nghĩ theo hướng đó. Cô gượng cười: “Sao có thể?! Anh phải tin chuyện này là một sự trùng hợp, anh biểu hiện rất tốt, vẫn luôn rất tốt, em em em… em đặc biệt hài lòng.”
Cô mặc váy, sau lưng có một khoảng hở, vừa vặn thuận tiện cho anh xâm chiếm. Cảm giác nhiệt độ nóng bỏng xâm nhập rất mạnh, cô cảm giác mình như con gà con trong miệng sói.
Chỉ cần nói sai một câu, Thẩm Liệt rất có khả năng sẽ tự mình trải nghiệm, tự chứng minh rằng mình chưa đến tuổi phải dùng thuốc bổ.
Thẩm Liệt còn đang thổi những hơi thở nhẹ nhàng vào tai cô, miệng nói: “Cũng đúng, anh đã 30 rồi, nhiều phương diện đã không bằng được những chàng trai trẻ hai mươi tuổi, bị vợ chê cũng là lẽ thường tình.”
“…”
Trần Tĩnh An không còn lời nào để nói.
Xương sống như đang run rẩy, cô biết mình sắp bị ăn thịt rồi, nhưng không biết là khi nào.
Thẩm Liệt có lúc diễn xuất thật sự rất tốt, tốt đến mức có thể sánh ngang với ảnh đế. Ví dụ như lúc này, mục đích của anh rõ ràng là lừa người lên giường, nhưng lại rất giỏi trong việc dọn đường.
Dưới giường, anh vào vai một người đàn ông trung niên thất thế, mỏi mệt và cam chịu. Trên giường, anh khôi phục bản tính thật sự, như một con chó săn hung hãn. Bao nhiêu hiểm độc của bản tính con người, nơi anh đều được bộc lộ đến tận cùng.
Bữa tối còn chưa ăn, Trần Tĩnh An trong tiếng nức nở nói mình đói bụng.
Là thật sự đói.
Thẩm Liệt đè lên người cô, rất nặng, mồ hôi từ quai hàm trượt xuống, anh hỏi: “Vẫn chưa cho em ăn no à?”
Trần Tĩnh An xấu hổ đến mức lấy mu bàn tay che đi tầm mắt của mình, cố gắng không nhìn, nhưng mặt vẫn không kiểm soát được mà đỏ lên. Mắt không nhìn thấy, nhưng các giác quan khác vẫn còn đó. Thẩm Liệt quá rõ những điểm yếu của cô, mỗi lần đều có thể làm cô thất thanh. Bất đắc dĩ, cô đành phải gọi “chồng ơi”, hết tiếng này đến tiếng khác. Trước đây đều có hiệu quả, chỉ là lần này thế nào cũng vô dụng, cô gần như tự buông xuôi.
“Là không thích sao?” Thẩm Liệt vẫn cứ hỏi.
“… Thích.” Giọng Trần Tĩnh An mang theo tiếng khóc, đại não trống rỗng.
“Phải không, bảo bối?”
Anh cúi xuống, môi dán vào vành tai, âm thanh cứ thế trực tiếp truyền vào trong tai.
Số lần Thẩm Liệt gọi cô là bảo bối có thể đếm trên đầu ngón tay, tất cả đều dùng ở trên giường. *****ên là một dòng điện nhỏ khởi phát, nhanh chóng tràn qua màng nhĩ, rồi sau đó nhanh chóng đi khắp toàn thân. Cô không nhịn được mà co người lại, rồi lại bị duỗi thẳng ra, hết lần này đến lần khác, một loại khoái cảm ngập đầu.
Làm xong, Trần Tĩnh An đến cơm cũng không muốn ăn, hoàn toàn qua cái cơn đó rồi, dư vị trên cơ thể vẫn chưa tan.
Mệt đến mức đầu ngón tay cũng không muốn động.
Mà Thẩm Liệt sau khi thỏa mãn thì tinh thần no đủ mà rời giường, làm cơm, bưng đến phòng ngủ.
Đàn ông có lúc thật sự quá ngây thơ!
Từ lúc này, từ “thuốc bổ” trong một thời gian dài, giống như trở thành ám hiệu bắt đầu cho đời sống vợ chồng. Cô dở khóc dở cười, chuyện này, có lẽ rất lâu nữa cũng chưa xong.
—
Trần Tĩnh An gặp lại Từ Nhược Tình khi đang đi xem triển lãm cùng bạn bè. Trông cô ta có vẻ tốt hơn trước đây nhiều, cũng không đi một mình, mà dắt theo một cậu bé chừng ba tuổi. Mày mắt cậu bé rất giống cô ta, như một búp bê sứ.
Từ Nhược Tình chủ động lại gần chào hỏi, cũng giới thiệu: “Đây là con trai của tôi, Tống Nhất. Tống Nhất, gọi dì Trần đi con.”
Tống Nhất rất ngoan, rất có lễ phép mà gọi một tiếng dì Trần.
“Chào con.” Trần Tĩnh An chào cậu bé.
Từ Nhược Tình vuốt cái đầu dưa của cậu nhóc, hỏi có thời gian nói chuyện không?
Trần Tĩnh An gật đầu.
Thời gian trôi qua, yêu và hận đều đã phai nhạt, huống hồ khi ấy vốn dĩ cũng chẳng có thù hận gì. Giờ đây, hai người ngồi lại bên nhau, tâm bình khí hòa, cùng uống cà phê, trò chuyện đôi chút về cuộc sống hiện tại.
Từ Nhược Tình kết hôn từ khá sớm, với một người chồng làm trong ngành đầu tư. Anh ta không chỉ hiểu được tranh của cô, mà còn hiểu được chính con người cô, tâm hồn đồng điệu, thực tế cũng rất dứt khoát. Sau một tháng trò chuyện đã nhanh chóng đi đến hôn nhân, tốc độ khiến cả bạn bè xung quanh cũng phải ngạc nhiên. Sau đó sinh con, có bé Tống Nhất, một gia đình trọn vẹn.
“Lúc bắt đầu, tôi thật sự rất sợ hãi, cứ luôn cảm thấy không thể thuận lợi sinh được nó. Tôi đã làm một vài chuyện không tốt, nếu có báo ứng, tôi hy vọng chỉ báo ứng lên người tôi thôi. May mắn là mọi thứ đều thuận lợi, tôi không ngờ mình cũng có thể có được những điều này. Người tôi có lỗi nhất, là cô. Tôi trước sau đều nợ cô một lời xin lỗi.”
“Đều qua cả rồi.” Trần Tĩnh An vẫn là câu nói trước kia.
Từ Nhược Tình cũng cười: “Vẫn chưa hỏi, cô thì sao, gần đây thế nào?”
“Tôi cũng kết hôn rồi.” Cô giơ tay lên, khoe chiếc nhẫn cưới trên ngón tay.
“Với…”
“Thẩm Liệt.”
Từ Nhược Tình một vẻ mặt đã hiểu rõ: “Tôi đúng là rất bất ngờ. Năm đó khi chuyện này tìm đến tôi, nói thật, tôi cứ tưởng chỉ là một cậu công tử nhà giàu tiêu khiển thôi. Cái đám người đó, cô biết đấy, luôn coi người thường không ra gì.”
Cô cứ tưởng hai người sẽ nhanh chóng kết thúc, cuối cùng lại tu thành chính quả.
Trần Tĩnh An hiểu cô ấy muốn nói gì, mím môi cười nhạt.
“Thật tốt.”
Từ Nhược Tình cảm thán, nỗi áy náy đè nặng trong lòng cuối cùng cũng vơi đi một chút.
Chuyện cũ nói xong, sự chú ý của hai người đều dồn vào cậu bé Tống Nhất. Cậu bé sẽ có rất nhiều câu hỏi, giọng non nớt hỏi vì sao. Từ Nhược Tình “ừm” một tiếng làm ra vẻ suy nghĩ, mỗi lần đều có thể kiên nhẫn trả lời.
“Xin lỗi, phiền cô phải ở cùng trẻ con lâu rồi.” Từ Nhược Tình nói sau khi trả lời xong.
“Không sao đâu, tôi rất thích trẻ con.”
Trần Tĩnh An không nhịn được mà trêu Tống Nhất. Tống Nhất có vẻ cũng rất thích cô, hỏi rất nhiều câu hỏi về cô. Đến cuối cùng cậu bé lao tới, gục trên người cô chơi trò ú òa, ngón út nhỏ bé cẩn thận véo nhẹ. Trần Tĩnh An không nhịn được mà nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu, mềm mại, làm lòng người cũng tan chảy.
Từ Nhược Tình nhìn gò má nghiêng của cô, đột nhiên nói: “Tôi tặng cô một bức tranh nhé.”
“Tại sao ạ?”
“Không có nguyên nhân gì cả, chỉ là đột nhiên muốn làm vậy thôi.” Nguyên nhân cụ thể, đến chính cô ta cũng không nói được.
“Cảm ơn cô.” Trần Tĩnh An chân thành cười nói.
Lúc chia tay, Tống Nhất vẫy tay, đã gọi cô là dì xinh đẹp.
Bức tranh được gửi đến vài ngày sau. Trần Tĩnh An còn chưa kịp mở ra, Thẩm Liệt biết được là tranh của Từ Nhược Tình tặng, liền bảo người mang trực tiếp vào phòng chứa đồ. Bị cô gọi lại: “Tranh là tặng cho em, Thẩm tiên sinh, anh có phải hơi bá đạo rồi không?”
“Em mà thích, anh có thể tặng em cả trăm bức.” Giọng Thẩm Liệt không vui.
Trần Tĩnh An nhíu mày: “Như vậy không giống nhau.”
“Lại có gì không giống nhau. Cô ta có thể vẽ cái gì, Tần Nghi Niên à? Cũng không thấy lãng phí thời gian.”
Trần Tĩnh An lập tức sững sờ.
Cái tên Tần Nghi Niên đã rất lâu không xuất hiện, cô thậm chí đã có chút quên đi. Dần dần quên đi người này, cũng quên đi đoạn tình cảm này, nhưng Thẩm Liệt không quên, thậm chí còn nhớ rõ hơn cả cô.
Cô cười khổ không được: “Sao anh có thể chắc chắn như vậy là vẽ anh ta?”
“Không khó đoán.” Giọng Thẩm Liệt cứng rắn.
“Nếu không biết vẽ gì, ít nhất cũng phải mở ra xem chứ?” Trần Tĩnh An lấy dao rọc giấy, từ mép cắt lớp bao bì ra, để lộ một góc. Bao bì bị xé toạc hoàn toàn, toàn cảnh bức tranh hiện ra.
Người trong tranh chính là Trần Tĩnh An, dáng vẻ cúi đầu nghiêng mặt. Ánh sáng chiếu lên ngũ quan, dịu dàng xinh đẹp, còn có linh khí hơn cả người thật.
Thẩm Liệt đứng trước bức tranh, sắc mặt sớm đã không phải như vừa rồi. Anh thưởng thức từng nét bút trong tranh, tất cả đều vừa đúng chỗ ngứa.
Trần Tĩnh An cố ý hỏi: “Sao nào, còn để vào phòng chứa đồ nữa không?”
Thẩm Liệt nhếch môi, cười nhạt, nói sẽ tìm người đóng khung đẹp rồi treo lên, phòng khách hay phòng ngủ tùy cô chọn.
Trần Tĩnh An hai tay ôm lấy eo anh, vạch trần việc anh đang đánh trống lảng. Cô mím môi cười hỏi: “Thẩm tiên sinh, anh có ngửi thấy mùi gì không?”
Nói rồi cô dí mũi vào người anh ngửi ngửi, như thể thật sự có chuyện đó.
“Mùi gì?”
“Mùi giấm chua chứ gì, có người sắp chết vì giấm rồi.” Giấm chua bao nhiêu năm, đến bây giờ vẫn còn uống.
“Em rất đắc ý à?” Thẩm Liệt cúi người, ôm ngược lại cô, hôn lên chóp mũi cô.
Trần Tĩnh An vui vẻ nói: “Tại sao lại không chứ?”
Cô lại nói: “Chị Từ đã kết hôn sinh con, thằng bé tên là Tống Nhất, rất đáng yêu, lễ phép, miệng cũng rất ngọt, như một viên bột nếp vậy. Bây giờ trẻ con càng ngày càng đẹp.”
“Thích trẻ con đến vậy sao?” Thẩm Liệt đối với con của người khác không có hứng thú, nhưng đối với tất cả những gì cô nói thì đều có hứng thú.
“Ừm.”
Trần Tĩnh An ngẩng đầu hỏi: “Em muốn nói là, Thẩm tiên sinh, chúng ta có nên sinh một em bé không, một em bé thuộc về chúng ta?”
“Em đã nghĩ kỹ chưa?” Thẩm Liệt hỏi.
Chuyện thúc giục sinh con không phải chưa từng có. Sau khi kết hôn, gặp trưởng bối là sẽ bị nhắc đến chủ đề này. Nhưng Thẩm Liệt luôn có thái độ là tôn trọng ý kiến của Trần Tĩnh An. Mang thai mười tháng là cô, nỗi đau sinh nở cũng là cô, những điều đó anh đều không thể thay thế được, vì vậy cũng không có tư cách làm quyết định. Sinh cũng tốt, không sinh cũng rất tốt.
Thẩm Hiếu Thành đối với lời nói này lại rất tức giận, hỏi anh có nghĩ đến sau này nhà họ Thẩm giao cho ai không.
Thẩm Liệt vẫn giữ thái độ không để tâm. Cho dù họ không có con, sau này nhà họ Thẩm còn có thể giao cho con của Thẩm Tân, ai cũng được, anh không coi trọng như vậy.
Nhắc đến điểm này, Thẩm Hiếu Thành càng tức: “Mày xem cái dáng vẻ của thằng nhóc thối đó đi, tao còn sống có thể nhìn thấy ngày đó không? Đừng nói là có con của chính nó, nó có lấy được vợ không cũng khó nói.”
Thẩm Tân vốn đang vui sướng khi người gặp họa xem kịch, nghe vậy tức đến bật cười: “Sao chuyện gì cũng có thể mắng con một trận vậy?”
Cho nên chuyện sinh con, cứ thế mà gác lại.
Trần Tĩnh An nghe vậy gật đầu mạnh: “Em đã suy nghĩ rất rõ ràng rồi, anh chuẩn bị xong chưa?”
“Bây giờ luôn sao?” Thẩm Liệt hỏi.
“Cái gì?” Trần Tĩnh An không theo kịp mạch não của anh.
Thẩm Liệt bế ngang người lên lầu. Cô ôm lấy cổ anh, nghe anh nói ngắn gọn súc tích: “Sinh em bé.”
Nói sinh là sinh, anh luôn có năng lực hành động kinh người.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.