Tô Tiểu Manh cố gắng ăn nửa bát cháo thì bỏ xuống, đôi mắt xấu xa cứ nhìn trộm vào tô mì bò cay trước mặt Nhâm Ý Hiên.
Cô nhìn nửa ngày trời Nhâm Ý Hiên cũng không có phản ứng gì thì cô bắt đầu rầm rì rầm rì để thu hút sự chú ý của ai đó!
Thật ra Nhâm Ý Hiên sớm đã phát hiện tâm địa đen tối của cô, nhưng cô bệnh vậy còn muốn ăn cay hả? Không thể nào!
“Nhâm Ý Hiên!”
Tô Tiểu Manh thấy bát mì trước mắt đã vơi đi một nửa thì liền giơ tay giật bát mì đến trước mặt cô!
“Tô Tiểu Manh, bỏ xuống!”
“Ăn một đũa thôi…”
“Đợi khi cậu khỏi bệnh rồi thì mình sẽ mua cho cậu, bây giờ cậu bỏ tay xuống!”
“Mình không bỏ, mình muốn ăn ngay bây giờ!”
“Tô Tiểu Manh, cậu có tin mình gọi điện thoại cho dì bây giờ không?”
“Nhâm Ý Hiên, ăn có một đũa thôi mà, mình đảm bảo luôn đừng có sốt ruột… cháo này mình nuốt không trôi…”
“! ”
Ánh mắt này vô cùng đáng thương, Nhâm Ý Hiên không hề mềm lòng là giả.
“Không phải cậu thích ăn cháo này nhất sao?”
“Hôm nay mình không thích…”
Nhâm Ý Hiên tưởng cô đang làm càn nên nhíu mày: “Cậu ăn hết bát cháo này đi mình sẽ cho cậu ăn một đũa mì.
”
“Thật hả?”
“Ừm.
”
“Được thôi.
”
Tô Tiểu Manh lập tức đổ hết nửa bát cháo kia vào bụng! Lúc cô vừa chìa tay ra định gấp mì thì phát hiện tô mì đó đã thấy đáy rồi, đến nước mì cũng không còn nữa.
“Nhâm Ý Hiên!” Tô Tiểu Manh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-manh-choc-tuc-khien-anh-yeu/915906/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.