Mi mắt cụp xuống, cảnh tượng té xỉu khiến cho tim cô đập nhanh, lúc ấy Vương Chấn Xa đè ở trên người cô, cô tuyệt vọng trong đầu trống rỗng, coi như trước giờ những thứ cô xây dựng trong lòng đều bể tan tành, đối mặt với chuyện này vẫn không thể tiếp nhận được
Nhẹ bỏ qua một bên mắt, Hạ Tử Ca nhàn nhạt nói, "Không sao, mục đích của anh đạt tới là tốt rồi."
Cố gắng muốn rút cánh tay của mình về, lại bị Mộ Diễn nắm thật chặt, vì trên cánh tay có vết thương, cô cũng vô lực, sức lực đều đã bị rút sạch, thân thể mềm nhũn .
"Thế nào? Cô là đang oán giận tôi sao?" Thanh âm lạnh lẽo từ trong miệng truyền ra.
Hạ Tử Ca nhẹ nhàng lật người, để cho lưng mình hướng về phía anh, mặt biến mất ở trong ánh đèn, bên trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của hai người. die»ndٿanl«equ»yd«on
Hồi lâu, mới nghe được âm thanh mềm nhẹ của Tử Ca , "Mộ Diễn, anh ở đây ăn nói hồ đồ sao? Tôi oán anh hay không, anh cũng sẽ không quan tâm. Thật ra thì tôi đối với anh có quan tâm hay không cũng chẳng có gì hứng thú. Tôi không oán hận bất kỳ kẻ nào, tôi chỉ là rất ủy khuất, thật sự ủy khuất. Tại sao hết lần này tới lần khác lại là tôi gặp phải chuyện như vậy"
Thanh âm của cô ở trong tối đêm tối nhẹ nhàng nhưng khó có thể che dấu sự nghẹn ngào, Mộ Diễn không ngờ cô sẽ cùng mình nói những lời này, nhưng lời của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-me-chiem-doat-co-gai-cho-can-ro/2664750/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.