“Ngươi tại sao lại ở đây? Mau trở về chỗ của ngươi đi!” Buổi sáng thức dậy, Liễu Nguyệt Nhu rửa mặt chải đầu xong xuống lầu, vừa muốn ngồi xuống ăn bữa sáng, đã bị cái đầu người này chồm ra từ cửa sổ làm giật nảy mình. Hắn cũng dám chạy đến, còn tìm được phòng nàng? May mắn lúc này ở đây không người khác, nếu không thì giết hắn cũng không thể vãn hồi được.
“Đói quá!” Chu Kính Tổ có tai như điếc, leo qua khỏi cửa sổ, theo mùi hương mê người chạy thẳng đến trước bàn, tóm lấy hai cái bánh bao nhét vào trong miệng rộng, cho dù bị nàng dùng chiếc đũa chọc chọc vào người đến mức kêu oai oái cũng không chịu buông tha cho món ngon trong miệng.
Lấy đũa chọc hắn một lúc, Liễu Nguyệt Nhu dừng tay, không dám tin nhìn tướng ăn của hắn giống như quỷ đói chết đầu thai. Thật là đói như vậy sao? “Này, ngươi không cần gấp như vậy, ta không phải đã nói ta sẽ đưa đồ ăn tới sao? Ngươi sao lại tự đi tìm thức ăn?”
Chu Kính Tổ đem những thứ có thể ăn được trên bàn cho vào miệng, nuốt hết, sau đó mới mở miệng: “Ta nếu vẫn ngồi ngốc ở đó chờ nàng đưa đồ ăn tới, sớm hay muộn cũng sẽ đói chết! Huống chi không chừng nàng đã quên mất ta ở đâu rồi, chờ tới lúc nàng nhớ đến, ta chắc đã biến thành cương thi.”
Nếu muốn hỏi Chu Kính Tổ kế thừa truyền thống quang vinh nào của Chu gia, thì chỉ có thứ này: đối với thức ăn rất cố chấp. Ai quen biết hắn cũng đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-me-nuong-tu/1875854/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.