Edit: XiBeta: DừaMột thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc tao nhã thanh lịch đi ra, vừa thấy Dạ Trầm Uyên, bỗng sững sờ trong nháy mắt!"Ngươi..
Ngươi là.."Bàn tay bé nhỏ che miệng của nàng che miệng, đôi mắt đẹp trợn tròn, dáng vẻ khó tin: "Là Trầm Uyên ca ca!"Nhìn thấy nàng, Dạ Trầm Uyên cũng có chút bất ngờ, trong đầu chợt nhớ tới chuyện cũ, người trước mặt khiến ánh mắt hắn có thêm được một chút ấm áp, hắn khẽ mỉm cười."Đã lâu không gặp, biểu muội Thanh Kha."Nhìn thấy một Dạ Trầm Uyên khí tức nội liễm, ngọc thụ lâm phong (*),Cố Thanh Kha che miệng, một hồi lâu vẫn chưa nói nên lời, đột nhiên sau lưng nàng vang lên giọng nói phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.(*) : Ngọc thụ lâm phong: 玉树临风: Dịch nghĩa là Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái.
Xuất phát của thành ngữ này từ bài thơ Bài ca bát tiên uống rượu của Đỗ Phủ."Cố muội muội, ai tới vậy?"Thiếu niên bề ngoài bình thường, trong mắt mang hơi nước bước ra, hắn có vẻ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng bước chân rất phù phiếm, không hề có sức sống mà những người trẻ tuổi nên có."Vị này là.."Trong nháy mắt nhìn thấy Dạ Trầm Uyên, hắn trợn to hai mắt, ngay sau đó, vừa chạy vào trong vừa hét lớn như gặp phải quỷ!"Không xong rồi! Tên phế vật kia còn sống trở về!"Hắn vừa hô lên, cả Dạ gia đều bị làm cho hoảng sợ, Dạ Trầm Uyên nhíu mày, sau đó Cố Thanh Kha liền kéo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-su-tai-thuong-nghich-do-dung-xang-bay/2016537/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.