Lẽ nào một con lợn cũng không được ư?
.
Thời Duyệt đang ở dưới nhà, Hứa Ấu Diên không có thời gian để lãng phí, nhanh chóng gọi A Song dậy đuổi vào trong góc, không được cản trở cô dọn nhà.
Quần áo để khắp nơi đã không kịp dọn, cô treo chiếc áo khoác dày nặng nhất lên móc, tất cả những thứ khác đều nhét vào trong tủ.
Núi quần áo chồng chất trong giỏ đồ bẩn vẫn chưa kịp giặt, cũng mặc kệ, đổ hết vào máy giặt, đóng cửa lại.
Chôn tất cả những thứ có vẻ vướng víu, hút bụi một vòng, giấu mô hình chỉ còn thiếu cái đuôi làm cho Thời Duyệt. Nhìn quanh, căn hộ nhỏ lập tức trở nên sạch sẽ hơn hẳn.
A Song ngoan ngoãn đứng ở trong góc, vừa vô tội vừa tò mò nhìn Hứa Ấu Diên, dường như không hiểu vì sao nửa đêm cô lại chạy vòng vòng khắp nhà thế này.
Khi biết Thời Duyệt muốn đến, Hứa Ấu Diên vừa lo lắng vừa thấp thỏm không yên.
Nhưng trong một ngày giá lạnh thế này, có người sẵn sàng lặn lội từ xa mang đồ ăn đêm cho cô, có người sẵn sàng chịu rét buốt đến gần cô, để đêm đông một mình hôm nay bỗng có thêm hơi ấm, để Hứa Ấu Diên từ nơi vắng lạnh trở về nhân gian.
Cảm giác này thật kỳ diệu.
Cô khuỵu gối xuống trước mặt A Song, đưa tay ra, A Song biết cô muốn gì, cụp mắt nhìn sang nơi khác, bất đắc dĩ bắt tay cô.
"Thái độ gì đấy." Hứa Ấu Diên ấn vào đầu nó, "Lát nữa được ăn đêm em đừng có ăn đấy."
Tất cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-va-tinh-yeu-tuoi-trung-nien/1657823/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.