Tuyển thủ Nothing lại là người sợ vợ.
.
Người chơi đến đấu trường sa mạc trước thật sự có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, thể lực và máu cũng có thể hồi phục một phần, thế nhưng mặt trời vẫn ở phía trên, ngoại trừ A Tuyết và Voi Quê, tất cả người chơi khác đều bị phơi nắng đến hoa mắt váng đầu.
Mặc dù không cạnh tranh thể lực, chỉ ngồi ở đây động não cũng sắp bị thiêu rồi.
Não của những người khác bị phơi nắng sắp trôi cả khối, Hứa Ấu Diên còn đội một cái mũ lông thỏ dày trên đầu, nóng kinh hồn. Song cũng nhờ Khai Khai ngăn ánh mặt trời chói chang giúp, nóng thì nóng, cô vẫn có thể chịu được.
Trong lúc đợi những người chơi phía sau vào bàn, Hứa Ấu Diên còn khoe mũ lông thỏ của mình với Thời Duyệt.
Tiếng thở của Khai Khai càng lúc càng gấp, mũi đỏ như dâu tây, nó lại nhảy từ trên đầu cô xuống.
Lập tức cảm nhận được ánh mặt trời gay gắt, Hứa Ấu Diên không thể tin được: "?!"
Khai Khai đứng trên bàn, cái tay ngắn cũn chải tai, lại lau mặt, rồi nằm xuống.
"Mày bị làm sao thế?" Hứa Ấu Diên chọc nó, "Không phải mày cứ nằm ì trên đầu tao không đi hả? Không phải cần mua cỏ thỏ cho mày ăn mới chịu xuống hả? Một nắm cỏ bán một trăm nghìn đồng tiền vàng, ăn xong chỉ có nửa xác suất sẽ xuống, bây giờ sao lại tự chạy? Mày nói đi xem nào!"
Khai Khai nhìn ngón tay Hứa Ấu Diên liên tục chọc vào phần cổ dày cộm lông của mình, nheo mắt lại, cắn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-va-tinh-yeu-tuoi-trung-nien/1657943/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.