Kiệt tác của vũ trụ.
.
Thời Dã định ở nhà với bố mẹ thêm vài ngày, hơn nữa A Phù vẫn bận, cô về sớm cũng không có ích gì, dứt khoát dùng hết ngày nghỉ trong năm.
Thời Dã ở nhà rất dễ bị bố mẹ cằn nhằn, mặt dày cố chịu là được, A Phù thì khác.
A Phù đi làm cả ngày bận như chong chóng, tan làm còn phải ăn đồ giao hàng đầy dầu mỡ, tâm trạng bùng nổ, gọi điện thoại đòi Thời Dã:
"Vợ ơi xin cậu mau về đi mà! Mình ở một mình không chịu nổi!"
"Sao mà không chịu nổi?" Thời Dã nằm trên sô pha ở nhà ăn nho, nói một tiếng lại ăn một quả hết sức thư thái.
"Mình sắp chết đói rồi..."
"Ơ, là ai chê mình nấu cơm khó ăn, còn hại cậu bị đau bụng?" Thời Dã ăn nho xong lại bắt đầu ăn khoai tây chiên. Bố đi đến nói:
"Sắp ăn cơm rồi, đừng ăn vặt trước bữa cơm."
Thời Dã hỏi với điện thoại: "Bố, trưa nay nhà mình ăn món gì?"
"Thịt kho Đông Pha, còn có canh sườn khoai môn con thích nhất. Mẹ con nói con muốn ăn cải chíp, bố đi xào thêm một đĩa cải chíp đây. Con còn muốn ăn gì không?"
Đừng nói là Thời Dã, ngay cả A Phù ở bên kia điện thoại cũng sắp chảy nước miếng.
"Thế thôi ạ, mấy món này là được. Cảm ơn bố!"
Bố Thời cười híp mắt nói: "Công chúa nhỏ, sắp có đồ ăn ngay đây."
Bố Thời lại vào bếp tiếp tục chiến đấu, A Phù ở đầu bên kia điện thoại sắp phát điên:
"Mình ở đây ăn không khí, cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-va-tinh-yeu-tuoi-trung-nien/411309/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.