Nghe thấy âm thanh này, toàn thân tôi run bắn cả lên.
Đây không phải là tiếng của Bạch Hiểu Kim, đây là một giọng nữ lạ hoắc mà tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.
Mồ hôi lạnh trên người tôi đã chảy ra không biết từ lúc nào, tôi lấy từ trong ba lô ra một đạo âm sát hộ thể phù, rồi cầm nó trong tay.
Trong đầu tôi thầm nghĩ, tôi sử dụng phù chú này chỉ là để bảo vệ thân thể, không coi là chính thức gia nhập môn phái, chỉ khi nào có ý nghĩ muốn dùng phù chú để đuổi quỷ cứu người, khi đó mới coi là gia nhập môn phái.
Vì vậy việc tôi dùng phù chú để hộ thân không thể coi là phạm vào giới luật, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc Bạch Hiểu Kim bị làm sao mà thôi.
Tay trái tôi cầm đạo phù chú, chầm chậm tiến vào sát chỗ chiếc tủ, tay phải tôi run run đặt vào nắm cửa tủ...
Trong ánh đèn ảm đạm, tôi có thể nhận thấy vì quá sợ cho nên tay phải tôi đã nổi hết gân xanh lên rồi! Nhưng mà sợ hãi là một chuyện, điều lo lắng của tôi chính là tính mạng của Bạch Hiểu Kim, tôi không thể thấy Bạch Hiểu Kim chết mà không cứu.
Trước đây sư phụ đã từng nói, vạn sự đều có nhân quả. Cũng vì Bạch Hiểu Kim đối với tôi rất tốt, đó là nhân, trong tình huống cấp bách này, tôi phải cứu lấy Bạch Hiểu Kim, đó chính là quả. Đã thụ nhân mà không hoàn quả, đó không hợp với đạo lý, tôi không thể nhắm mắt bước qua cái hố lương tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mao-son-quy-thuat-su/511417/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.