“Sâu sắc. Sâu sắc nha, quả nhiên là đại nhân vật, nói chuyện có chiều sâu như vậy!” Lão Thu giơ ngón tay cái lên, nịnh bợ.
Đột nhiên một bóng người lao tới trước mặt hắn, hai tay chống nạnh hỏi: “Trên giang hồ có lời đồn về cô gia hay không!”
“Ngài là...”
“Ta là Mã vương gia của Phong Chi Cốc!” Tiểu Mã nhảy lên.
“Ồồ, là Mã thiên sư! Trên phố đồn đãi, ngài trời sinh thần lực, chuyên môn thích ăn quỷ, thường xuyên bắt quỷ đi Phong Chi Cốc nhắm với rượu...”.
“Móa, sở thích của tôi ác vậy!” Tiểu Mã tức giận mắng.
Diệp Thiếu Dương ngăn hắn, nói với lão Thu: “Được rồi, không nói nhảm nữa, chúng ta nói chính sự. Lão Thu, về cổ mộ gì đó, còn có mấy pháp sư mất tích, bọn ông biết cái gì?”
Nói xong vỗ vỗ bên giường bảo hắn ngồi. Phòng này quá nhỏ, lại chen chúc nhiều người như vậy, thật sự không có chỗ ngồi.
Lão Thu nói cái gì cũng không dám, nhưng bọn họ đều ngồi, mình đứng nói chuyện lại cảm thấy không lễ phép, dứt khoát ngồi ở trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bọn họ, bắt đầu kể.
Cổ mộ kia, là đại khái mười năm trước phát hiện, mới đầu, nơi đó là một hồ nước, hình thành bao lâu đã không có ai biết nữa, phụ cận cũng là một mảnh đất hoang không có người ở, bởi vì khí hậu không tốt, phạm vi mấy chục dặm đều không có ai.
Đại khái ngay tại mười năm trước, có thương nhân khai phá nhìn trúng hồ nước kia, muốn ở xây dựng một tiểu khu, vì thế ở bên kia khởi công,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mao-son-troc-quy-nhan/1229316/chuong-2639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.