Đối mặt Tiểu Ngư chất vấn, Vương Lâm mặt lộ vẻ xấu hổ, ngập ngừng nói: “Mình cũng chỉ là muốn để cậu ở bên mình...”
“Ngươi nói dối.” Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc lắc đầu nói: “Là Ngư Huyền Cơ tìm tới ngươi, bảo ngươi đem Tiểu Ngư mang đến nơi đây!”
“Không phải...”
“Có phải hay không!” Diệp Thiếu Dương đột nhiên rống lên, hung hăng trừng mắt nhìn gã, “Nhìn vào mắt của ta, trả lời ta, có phải hay không!!”
Cả người Vương Lâm run lên, lại không dám không nhìn hắn, đột nhiên xì hơi, lẩm bẩm nói: “Là cô ấy ép tôi, nếu tôi không làm như vậy, cô ấy liền giết tôi...”
“Đến lúc này, ngươi còn nói dối!” Diệp Thiếu Dương tức giận đến mức nhịn không được cười ra nước mắt.
“Quỷ mê người, yêu hoặc người, chỉ cần là chính tu tà vật, giao tiếp với người, chỉ có thể mê hoặc, dụ dỗ, tuyệt đối không thể cưỡng bức, bằng không chính là phạm vào âm luật, huống chi Ngư Huyền Cơ là tuần du thiên thần, cô ấy càng không thể lấy tính mạng để uy hiếp. Nói đi, cô ấy cho ngươi chỗ tốt gì?”
Vương Lâm mặt như màu đất, cả người run rẩy, nói không ra lời.
“Hu hu...” Tiểu Ngư biết được chân tướng tàn khốc, đau lòng khóc lên, nếu là cưỡng ép, trong lòng ít nhiều còn dễ chịu một chút, thế mà lại là lợi dụ...
Qua một hồi lâu, Tiểu Ngư ít nhiều đã tỉnh táo lại, nhìn Vương Lâm, âm u nói:
“Lâm Tử, ta với ngươi từ nhỏ đã là bạn học, chúng ta sớm từ trung học làm bạn trai bạn gái hai năm, lại cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mao-son-troc-quy-nhan/1232589/chuong-1241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.